Chương 30: Chiến thư

Một đạo hào quang màu xanh lục từ Tâm Luân phóng ra, Lý Vân Tiêu cười gằn từng bước một hướng phía trước đi đến.

Mỗi bước ra một bước, liền có một đạo Mạch Luân tùy theo mở ra, ánh sáng Mạch Luân giống như Ngũ Thải Vân Hà, chiếu rọi mà ra.

- Hải Để Luân.

- Bản Ngã Luân.

- Đỉnh luân.

. . .

Từng đạo từng đạo ánh sáng tỏa ra, khắp toàn thân Lý Vân Tiêu hiện ra đủ mọi màu sắc, như thiên thần giáng thế!

- Bảy đạo, dĩ nhiên là bảy đạo Mạch Luân toàn bộ mở ra!

- Làm sao có khả năng? Hắn không phải rác rưởi sao? Danh xưng rác rưởi, dĩ nhiên cách Nhất Nguyên cảnh chỉ có một tia?

Vương Phong cũng triệt để bối rối, vốn cho rằng hắn dựa vào đan dược hoặc là phương pháp tu luyện lực sĩ mới có thể đánh bại Lam Phi. Dù sao kinh mạch của Lý Vân Tiêu bị hao tổn, không cách nào tu luyện. Chuyện này năm đó huyên náo đến mọi người đều biết, thành trò cười trong thời gian rất dài.

- Hắn làm sao có khả năng mở ra kinh mạch? Ta nhớ Lý gia từng mời qua một vị Quân cấp Thuật Luyện Sư, cũng không có chữa khỏi a!

- Xem cẩn thận, lực phá nghìn cân, chỉ đến như thế!

Đột nhiên Lý Vân Tiêu bước ra một cước, trên mặt đất Kim Cương nham ầm ầm nứt ra vết rạn. Thân thể hắn nghiêng về sau, đột nhiên đánh ra một quyền như chớp giật, rơi vào trên đá đo lực!

Ầm!

Một tiếng nổ đùng to lớn vang lên ở giữa sân, kình khí ở trên đá đo lực bắn mạnh ra. Lý Vân Tiêu ở trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người chậm rãi thu hồi nắm đấm, một hố sâu lớn như quả dưa rõ ràng khắc ở trên đá đo lực.

- Chi, cái này không thể nào!

- Đạp thạch có ấn, trảo thiết lưu ngân! Này không phải Võ sĩ mới có thể làm đến sao?

- Ngươi xem cái dấu ấn kia, mới tiến cấp Võ sĩ cũng chưa chắc có thể oanh ra? Hắn nhất định là sử dụng võ kỹ!

Không ít học viên đều khó có thể tin, đặc biệt là những người lớp học quyền quý, từng cái từng cái trợn to mắt, tựa hồ chưa từng có nhận thức qua Lý Vân Tiêu.

Tuy rằng Hàn Bách cùng Trần Chân sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng tận mắt nhìn ánh sáng của bảy đạo Mạch Luân tỏa ra, lực phá nghìn cân, vẫn là sâu sắc bị chấn động một chút. Mà những người Thượng Quan Tình kia là từng cái từng cái mặt xám như tro tàn, lực lượng mạnh mẽ như vậy, bọn họ làm sao dám đi gây sự nữa.

- Lý Vân Tiêu xấu xa, dĩ nhiên ẩn giấu sâu như thế!

Tần Như Tuyết lầm bầm miệng nhỏ, mặt đầy hưng phấn kêu lên.

Trong sân sắc mặt khó coi nhất không ai bằng Vương Phong, nội tâm cuồng mắng tên rác rưởi Lam Phi này, ngay cả đối phương có nguyên lực mạnh mẽ như vậy cũng không cảm giác được.

- Lần này mọi người đều thỏa mãn chứ?

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn quét một vòng, hết thảy người bị ánh mắt của hắn điểm qua, đều dồn dập cúi đầu. Cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Vương Phong, cười lạnh nói:

- Vương lão sư, ta rất bận, đi trước.

Lần này quả thực là bị tát bạt tai!

Vương Phong nổi giận, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể châm chọc nói:

- Đừng tưởng rằng mở ra Mạch Luân thì ngon, ta cho ngươi biết, này chỉ là nhập môn võ đạo mà thôi.

Lý Vân Tiêu xem thường liếc mắt nhìn hắn, cười to rong chơi mà đi. Tức giận đến nguyên khí trong cơ thể Vương Phong bạo loạn, lại không thể hướng về hắn ra tay, mạnh mẽ đem nguyên khí ép về dưới chân, từng đạo từng đạo mạng nhện ở dưới chân hắn nứt ra!

Thời điểm Lý Vân Tiêu đi tới biên giới của Diễn Võ Trường, tiếng cười dừng lại, phía trước có một nam tử mặc áo trắng từ từ mà đứng, khóe miệng đang cười mỉm nhìn hắn.

- Tự giới thiệu một chút, học viên tốt nghiệp ban, Huyền bang Bang chủ, Lam Huyền.

Lam Huyền khẽ cười nói, danh tự này vừa ra khỏi miệng, nhất thời học viên bốn phía lộ ra vẻ khiếp sợ, một loại khí thế cao cao tại thượng cùng cảm giác ưu việt, không hề che giấu chút nào từ trên mặt hắn biểu hiện ra.

Hắn rất muốn nhìn một chút, thời điểm Lý Vân Tiêu nghe được tên của mình, loại biểu hiện kinh ngạc cùng khủng hoảng kia sẽ thú vị cỡ nào.

Nhưng rất nhanh hắn thất vọng rồi. . .

Loại cao ngạo gì Lý Vân Tiêu chưa từng thấy, trực tiếp đưa ngón trỏ ra, khinh bỉ nói:

- Hừ, chó ngon không cản đường!

- Ngươi!

Lam Huyền giận tím mặt, tức thiếu chút nữa trực tiếp phun ra một ngụm máu. Ở trong học viện, học viên nào dám cùng mình nói chuyện như thế, vẫn là ở ngay trước mặt nhiều người như vậy!

Hắn nổi giận, sát khí từ trong đôi mắt bức xạ ra, nhưng rất nhanh áp chế xuống. Mạnh mẽ làm ra dáng vẻ tự kỷ phong độ, chỉ có điều thân thể càng ngày càng cứng ngắc không tự nhiên.

- A, ta không so đo với ngươi. Hôm nay tới là, vì đệ đệ vô dụng của ta.

- Ồ? Đánh tiểu cẩu, lại đến đại cẩu.

- Ngươi! Lẽ nào người của Lý gia, đều là không có giáo dưỡng như thế?

- Giáo dưỡng con mẹ ngươi! Hai nhà chúng ta đấu bao nhiêu năm, chết bao nhiêu người, đệ đệ của ngươi bị ta phế bỏ, ngươi lại theo ta giảng đạo lý? Ngươi không phải ngu đần là cái gì?

- Tiểu súc sinh, không cần sính miệng lưỡi, ta sẽ để ngươi hối hận vì đi tới trên đời này!

Lam Huyền đã duy trì không được phong độ, nổi giận chửi ầm lên!

- Ha ha, như vậy mới được a, lưu manh liền lưu manh, trang bức cái gì.

- Ngươi,… ta không cùng ngươi sính miệng lưỡi, hôm nay tới là cùng ngươi hạ chiến thư.

Sắc mặt hắn tức giận đến tái nhợt, từ trên người lấy ra một phong chiến thư, mặt trên dùng bột phấn màu vàng viết chữ "Chiến" to bằng miệng chén, mạnh mẽ hướng Lý Vân Tiêu đập tới.

Hai người mâu thuẫn rất nhanh đem ánh mắt của mọi người hấp dẫn tới, Vương Phong kiểm tra ngược lại không ai nhìn. Vừa nghe nói chiến thư, nhất thời trong mắt tất cả mọi người sáng ngời, vểnh tai tới nghe.

Lam Huyền ngẩng đầu lên, cười lạnh nói:

- Nguyên bản ngươi cùng đệ đệ của ta chỉ là tiểu hài tử đánh lộn, vui đùa một chút cũng không có việc lớn gì. Có điều đệ đệ này của ta quá không hăng hái, làm ra sự tình nhân thần cộng phẫn, bị đuổi học cũng là hắn đáng đời. Nhưng ta làm đại ca, cũng không thể bỏ mặc, làm sao cũng phải cho ngươi một ít giáo huấn.

Xa xa Vương Phong vừa nghe, nhất thời một ngụm lão huyết suýt chút nữa trực tiếp phun ra ngoài, tức đến đỏ bừng cả mặt, hai mắt phun lửa!

Vì trung hoà ảnh hướng trái chiều của Lam Phi, hắn vẫn lén lút ở trong bóng tối phân tán tin tức, nói Lam Phi bị oan, là bị Lý Vân Tiêu hãm hại gây nên. Hơn nữa ngay thời điểm rất nhiều người bắt đầu chậm rãi tin tưởng, Lam Huyền dĩ nhiên đứng ra trực tiếp thừa nhận là đệ đệ mình làm.

Điều này làm cho hết thảy tâm huyết của hắn toàn bộ uổng phí, hơn nữa vì chuyện này, Lam Phi muốn về học viện độ khả thi hoàn toàn là không, coi như tại thủ đô, danh tiếng cũng triệt để bại hoại, không nhấc đầu lên nổi!

Mà giờ khắc này Lam Huyền đứng ra vì đệ đệ ra mặt, lại có danh tiếng thật tốt. Không chỉ để tiểu đệ của hắn càng thêm trung tâm, Lam gia cũng sẽ nhìn hắn càng cao hơn, thật là nhất cử lưỡng tiện!

- Sự kiện kia quả nhiên là Lam Phi làm, ta còn tưởng rằng hắn bị oan uổng chứ.