- Chuyện gì thế này? Tại sao có thể có loại cảm giác dê vào miệng cọp này?
Trong lòng Du Hòa Chính cả kinh, nhưng rất nhanh liền trầm ổn.
- Mặc ngươi chiêu thức quái lạ làm sao, ta đã là Vũ đồ đỉnh cao, dựa vào khí lực, liền đủ để nghiền ép chết ngươi!
- A!
Đột nhiên một trận đau đớn từ trên cánh tay truyền đến, một quyền không có sơ hở nào của hắn đánh xuống, lại thất bại. Chẳng biết lúc nào mười ngón tay của Lý Vân Tiêu dĩ nhiên thành trảo, không lùi mà tiến tới, mười ngón đột nhiên giam ở trên cánh tay phải của hắn. Một cảm giác đau đớn trong nháy mắt truyền vào trong óc, càng để hắn tức điên chính là, sau khi bị mười chỉ của đối phương nắm, kình khí bạo phát trên cánh tay trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng, làm hắn không có nửa phần sức mạnh!
- Hừ!
Lý Vân Tiêu một chiêu đắc thủ, thân thể thuận thế mà lên, đột nhiên va vào trên người Du Hòa Chính, hai chân làm trụ, đột nhiên vai phải hướng về trước ngực hắn dựa vào.
Oành!
Trước ngực Du Hòa Chính tê rần, một luồng khí huyết tràn vào yết hầu. Cả người bị va lảo đảo lùi về sau, lui mấy bước mới đứng vững thân thể.
- Ai, thân thể này. . .
Trong lòng Lý Vân Tiêu hơi thở dài một tiếng, đối với thân thể hiện tại này của mình vạn phần không hài lòng. Nếu mình có sức mạnh như Du Hòa Chính, một chiêu Long hình vừa nãy liền có thể triệt để phế bỏ cánh tay đối phương, vừa dựa vào càng có thể trực tiếp thuấn sát đối phương. Nhưng hiện tại vẻn vẹn là làm cho cánh tay đối phương tê rần, trước ngực tê rần mà thôi.
- Hả, vừa nãy xảy ra chuyện gì? Có ai nhìn rõ hay không?
- Du Hòa Chính một quyền đủ để khai sơn liệt thạch, ta thậm chí nhìn thấy ánh sáng nguyên khí, làm sao không hiểu liền bị phá?
- Quá kỳ quái! Trên người tiểu tử này căn bản không có nguyên lực gợn sóng, hay hắn là cao thủ ẩn giấu?
Du Hòa Chính cũng khiếp sợ, một mặt mờ mịt, đến hiện tại hắn còn không biết là xảy ra chuyện gì. Trên người tiểu tử này không cảm giác được nửa điểm nguyên lực, hơn nữa từ động tác vừa nãy đến xem, tuy rằng cực kỳ huyền diệu, nhưng xác thực không đủ kình khí, bằng không mình cũng sẽ không chỉ là bị chấn động đến khí huyết quay cuồng đơn giản như vậy.
Nếu là lúc bình thường, có lẽ hắn sẽ cẩn thận lên. Nhưng giờ khắc này bên người còn đứng nữ thần trong lòng, bất luận làm sao cũng không thể ném mặt mũi. Hắn nổi giận hét lớn một tiếng, đang muốn xông lên, một thiếu nữ mặc áo xanh ở bên cạnh rốt cục mở miệng.
- Du học trưởng, quên đi.
Du Hòa Chính đầy mặt giận dữ và xấu hổ.
- Lan Đóa, ngươi đợi thêm năm phút, ta phế bỏ tiểu tử này, nhất định cướp phòng luyện công này cho ngươi!
La Lan Đóa lắc đầu nói:
- Quên đi, phòng luyện công này vốn là hắn chiếm được trước.
Mí mắt của Lý Vân Tiêu hơi nhảy một cái, bật thốt lên:
- Là ngươi?
Một dung nhan thanh tú mỹ lệ ánh vào trong mắt hắn, tâm tư nổi lên một trận sóng lớn.
La Lan Đóa dùng ánh mắt kinh dị nhìn Lý Vân Tiêu, nhẹ nhàng nói:
- Không nghĩ tới ngươi không cách nào tu luyện sức mạnh, lại bắt đầu tu luyện kỹ xảo. Lý gia quả nhiên tài nguyên phong phú, vừa nãy một chiêu kia thật sự rất tốt. Thế nhưng, kỹ xảo không có sức mạnh, trước sau chỉ là trò mèo, không ra gì.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu có chút quái lạ lên, nhưng vẫn là tán thành nói:
- Ngươi nói không sai.
Sắc mặt Du Hòa Chính càng khó xem, nhìn chằm chằm La Lan Đóa nói:
- Lan Đóa, ngươi biết hắn?
La Lan Đóa không hề trả lời, mà là khẽ mỉm cười, đối với Lý Vân Tiêu nói:
- Vì lẽ đó ngươi muốn đánh bại ta, căn bản là chuyện không thể nào, sự chênh lệch của chúng ta chỉ có thể càng ngày càng lớn. Kỳ thực ngươi là Lý gia thiếu gia, mặc dù không cách nào tu luyện, cũng sẽ có tiền đồ không tệ, cần gì phải chấp nhất như vậy.
- Lý gia thiếu gia?
Du Hòa Chính biến sắc, kinh ngạc nói:
- Chính là thiếu gia danh xưng rác rưởi Lý gia kia?
Sắc mặt hắn nhất thời quái lạ lên, danh tiếng của Lý Vân Tiêu hắn cũng nghe qua, hoàn toàn là rác rưởi không thể tu luyện, ngay cả những đại sư ở Công Hội Thuật Luyện Sư kia cũng không có cách nào.
- Nguyên lai tiểu tử này chính là tên rác rưởi kia, chẳng trách trên người không cảm giác được nguyên lực.
- Thì ra là như vậy, nguyên lai hắn đi là con đường kỹ xảo. Võ kỹ cao minh, ở trong cùng cấp đối chiến tự nhiên nắm ưu thế, nhưng dốc hết toàn lực, gặp phải cao thủ, giở trò gian như thế nào cũng vô dụng.
- Khà khà, ta nghe nói tên rác rưởi Lý gia này trước đây điên cuồng theo đuổi qua La Lan Đóa, sau đó bị đả kích, mới bằng lòng bỏ qua.
- Hừ, thân thế hiển hách thì lại làm sao, không có thực lực, vẫn là rác rưởi! La Lan Đóa danh xưng mỹ nữ, đương nhiên không thể coi trọng hắn.
Lý Vân Tiêu biết nàng hiểu lầm, trong lòng có một loại tâm tình là lạ. Trước khi linh hồn của Cổ Phi Dương vẫn không có thức tỉnh, xác thực điên cuồng theo đuổi qua nàng một hồi.
Hiện tại hắn còn nhớ, lúc đó nàng vô cùng quyết tuyệt nói một câu.
- Trượng phu của ta nhất định phải là anh hùng đỉnh thiên lập địa, tương lai nhất định có thể lên làm Thần vệ trấn quốc! Dù cho thân thế của ngươi hiển hách làm sao, chung quy là võ đạo rác rưởi, trừ khi có một ngày ngươi có thể đánh bại ta, ta mới sẽ cân nhắc.
Lý Vân Tiêu còn nhớ, những câu nói kia mang đến cho mình đả kích khổng lồ, càng thêm tự giận mình. Nhưng giờ khắc này hắn đã không phải là Lý Vân Tiêu lúc trước, mà là Cổ Phi Dương! Đời trước, tuyệt đỉnh mỹ nữ khóc lóc quỳ cầu hắn xxx, có thể quấn Đại lục Thiên Vũ hai vòng.
Tuy rằng La Lan Đóa thanh tân tú lệ, nhưng so với những tuyệt thế mỹ nữ trước đây mình gặp, vẫn là chênh lệch một đoạn dài. Vì lẽ đó giờ khắc này trong nội tâm hắn cực kỳ quái lạ, có loại cảm giác khác thường.
- Hừ, một tên thiếu gia rác rưởi cũng muốn theo đuổi Lan Đóa, thực không biết tự lượng sức mình!
Tuy rằng Du Hòa Chính bị thất thế, nhưng sau khi biết Lý Vân Tiêu là tên rác rưởi kia, tâm tình lập tức thật tốt.
Lý Vân Tiêu khẽ nâng ánh mắt, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt này lợi hại như lưỡi đao, trực tiếp đâm vào trái tim của Du Hòa Chính, sợ đến cả người hắn chấn động, lập tức ngậm miệng, trên trán rỉ ra mồ hôi lạnh.
- Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, mặc kệ ta có phải rác rưởi hay không, đều sẽ không cùng ngươi đánh. Không có chuyện gì khác, ta muốn tu luyện.
Lý Vân Tiêu khoát tay áo một cái, đầu cũng không quay lại trực tiếp đi vào phòng luyện công số 013, khép cửa phòng.
La Lan Đóa sững sờ, đôi mắt đẹp hơi trầm xuống, dáng vẻ tựa hồ đăm chiêu.
Nhưng Du Hòa Chính lại trợn to mắt, nội tâm nhấc lên sóng gió.
- Xảy ra chuyện gì? Chỉ là rác rưởi ngay cả mạch luân cũng không thể mở, tại sao vẻn vẹn là nhìn quét ta một chút, liền cảm giác lạnh cả người, như rơi xuống vực sâu! Trời ạ, đó là một ánh mắt thế nào a!