Chương 51: Những Hồn Ngọc Đầu Tiên

Thái độ nghe lời, ham học hỏi của Thiên Tiếu khiến cho Thôn Phệ bớt hẳn ấm ức trong lòng, ít ra cũng có một tên chủ nhân tốt như thế này cũng còn tạm được.

Hắn hạ giọng:

“Ta khắt khe bởi vì sinh mạng của ngươi cũng quyết định xem ta có sinh tồn hay không, ngươi mạnh hơn một chút thì ta sẽ sống lâu hơn một chút.

Thế nên ta chắc chắn sẽ không hại ngươi đâu.”

Thiên Tiếu thu mấy viên Hồn Ngọc lại rồi đổ hết đống Lam Ngọc ra, chỗ này cũng gần cả trăm viên rồi, không biết sẽ có được thứ gì phù hợp với hắn không nữa.

Mười phút sau

“Không có cái nào được cả, đổi sang Hoàng Ngọc đi.”

Không một lời thừa thãi, số Hoàng Ngọc được đổ đầy ra mặt đất, khác biệt với khi tìm Lam Ngọc, lần này Thôn Phệ rất nhanh chọn lấy một viên.

Hắn vui vẻ nói:

“Ta gặp loại yêu thú này rất nhiều, rất ít con sống được tới một ngàn năm, Hung Thần sẽ khuếch đại khả năng này lên, trêи chiến trường đông người ngươi sẽ không bao giờ là người chịu thiệt cả.”

Cầm viên Hồn Ngọc lên quan sát thì Thiên Tiếu lập tức nhận ra loại yêu thú này, Hắc Dạ Thành có rất nhiều yêu thú này mới đặt tên theo nó.

Đây chính là Hắc Dạ Ma Ô, một trong những loài yêu thú sống theo bầy đàn, tuy nhiên thiên phú của nó đâu có mạnh mẽ gì.

Thôn Phệ biết hắn có thắc mắc gì liền giải thích:

“ Hặc Dạ Quạ không có thiên phú gì tốt, nhưng một ngàn tuổi Hắc Dạ Ma Ô thì có khả năng hấp thu Hồn Lực của tất cả đối tượng trong phạm vi quanh nó một dặm.

Khả năng này nếu để con người hấp thu hên xui thì ngàn vạn lần may ra được một lần, nhưng ta đã ra tay thì khác, sau khi có được thiên phú này thì ở trêи chiến trường còn một người thì đó cũng là nguồn cung Hồn Lực cho ngươi.”

Nghĩ thì cảm thấy cũng có lý, khi ở dạng Hung Thần thì chém một cái gây sát thương diện rộng rất tốt, nhưng bù lại thì Hồn Lực cũng tiêu hao gấp nhiều lần, uy lực kia không phải tự nhiên mà có.

Với thiên phú như thế này thì hắn có thể an tâm xài Hồn Lực thoải mái, thậm chí thi triển cả Hồn Kỹ, chứ không đến nỗi chém thường mấy phát xong liền kiệt quệ.

Biết rõ là Hung Thần và Tử Thần rất mạnh nhưng Thiên Tiếu có lẽ rất lâu sau mới có thể sử dụng thoải mái được, hiện tại hắn còn chưa biết một tý gì về cách sử dụng lưỡi hái.

Cất hết Hồn Ngọc, thu hồi Khí Hồn sau đó hắn quyết định quay trở về, thế nhưng đi đến giữa đường liền cảm thấy thân thể có chút rộn ràng.

Lập tức hắn ngồi xuống ổn định Hồn Lực trong người, Hồn Lực phun trào khi nãy lắng trọng trở lại.

Thất Hồn Cảnh Nhất Trọng.

Sau khi hồi phục Khí Hồn thứ hai thì tốc độ tu luyện của hắn vô cùng hư cấu, trong vòng gần một tuần liền đã tiến cấp liên tục năm cái tiểu cảnh giới.

Thêm hôm nay tiến cấp thêm một cái đại cảnh giới, cảm giác giống như đang được bù đắp thiệt thòi suốt bấy nhiêu năm vậy.

Nghe được động tĩnh bên trong thân thể hắn liền từ trong nhẫn không gian lấy ra một viên Hồn Ngọc, lưỡi hái từ trong người hắn đi ra cắn lấy rồi quay lại trong thân thể hắn.

Khoảng trống Hồn Lực do tiến cấp quá nhanh liền được bù đắp lại hoàn toàn, đợi cảm thấy hoàn toàn bình thường thì hắn mới quay trở lại.

Khảo hạch lần này đương nhiên cũng không hề giống với khảo hạch lần trước, lần này hỗ trợ Cầm Vân Ca ngoài hai học viên năm cuối giống nàng thì còn có ba người trẻ tuổi.

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của bọn họ trông kiểu rất muốn ăn đòn, đã thế ánh mắt còn nhìn chăm chăm vào Dạ Nguyệt và Lý Nhã Kỳ.

Nam nhân khác nhìn bạn gái mình chăm chăm như thế ai lại không khó chịu cơ chứ, hắn im lặng bởi vì không muốn gây rắc rối, dù gì bọn họ cũng là người mà Cầm Vân Ca mang tới.

Đợi mọi người tập trung đầy đủ rồi thì Cầm Vân Ca lên tiếng:

“Ta không phải là một người có kiên nhẫn thế nên từ chối dạy những người chậm tiêu, trong tay ta là Hồn Kỹ cấp thấp với độ khó tương đương nhau.

Bất kể các ngươi dùng loại vũ khí nào thì ta yêu cầu các ngươi phải học được trong ba tiếng đồng hồ, ít nhất phải làm được sơ bộ.”

Nàng giống như đã nắm rất rõ thông tin, chỉ hai phút sau khảo hạch của nàng liền bắt đầu, Thiên Tiếu là trường hợp đặc biệt, nàng phát ngẫu nhiên cho hắn một loại Hồn Kỹ.

Cuối cùng thứ bốc được may thay chính là kiếm, thứ kia quả thật quá đơn giản, người khác có thể mất thời gian nhưng hắn chỉ cần bắt hình là được.

Hồn Lực vận chuyển sao cho phù hợp thì chỉ cần đọc qua hướng dẫn, khi nào hắn vận chuyển có vấn đề thì sẽ được Vạn Biến chỉnh lại cho hợp lý.

Đôi khi còn chẳng giống với trong sách hướng dẫn tu luyện nhưng cũng chẳng có vấn đề gì, Kiếm pháp này đương nhiên không ngoại lệ.

Chỉ mất khoảng năm phút Thiên Tiếu đã thành thạo rồi, mọi người thì vẫn đang loay hoay làm sao để vận dụng Hồn Lực cho hợp lý.

Từng bước đều phải chậm rãi để tránh cho Hồn Lực di chuyển lung tung gây nội thương, chính vì lý do này mới khiến họ mất thời gian.

Cầm Vân Ca thấy hắn ngồi chơi thì tiến tới hỏi:

“Ngươi tập đến đâu rồi mà ngồi đó?”

Hắn mỉm cười:

“Xong rồi, ngươi có muốn kiểm tra luôn không?”

Nàng gật đầu, Thiên Tiếu không nhiều lời mà múa kiếm luôn, động tác đâu ra đó.

Nhìn hắn làm như người tập luyện lâu rồi nàng nhíu mày hỏi:

“Ngươi đã từng luyện trước chiêu này rồi sao?”

Thiên Tiếu ngáp một cái:

“Cho ngươi ra đề thêm một lần nữa, ta làm xong thì đi kiểm tra người khác giúp.”

Nghe hắn đáp nàng chẳng thèm ra đề mà rời đi luôn, nàng quả thật không muốn mất thời gian với hắn nhiều như thế, ba tiếng nói chậm thì không nhưng cũng chả nhanh.

Thiên Tiếu ngủ hẳn một giấc thì mới bị người ta gọi dậy, mọi người lúc này ai cũng mướt mồ hôi, bởi vì lúc này thì bọn họ mới kiểm tra.

Đầu xuôi thì đuôi lọt, mọi người quyết đỉnh để tỷ đệ Dạ gia lên kiểm tra trước, hai người bọn họ đã quen luyện tập với cường độ cao nên cảm giác cũng không có gì quá khó khăn, ba tiếng với Hồn Kỹ cơ bản đối với họ là dư thừa thời gian.

Sau đó Lý Nhã Kỳ tiếp tục ngay sau đó, nàng cũng có thiên phú cao nhưng ít luyện tập nên khi đụng phải thử thách liền tỏ ra hơi luống cuống một chút, tuy không được hoàn mỹ nhưng vẫn coi như đạt chuẩn.

Những người đằng sau thì lộ rõ vẻ bối rối trêи khuôn mặt, bọn họ tâm lý đang rất căng thẳng, chỉ một chút không may thôi bọn họ sẽ bị loại ngay lập tức.Cầm Vân Ca trông không giống một người thích nói chơi.

Nhìn đang vô cùng thảnh thơi Thiên Tiếu thì bọn họ ước gì tu vi họ kém hơn chút nhưng tu luyện Hồn Kỹ nhanh hơn một chút thôi cũng được.

Bọn họ ước muốn thế thôi chứ điều đó là không thể nào, tất cả bọn họ đi lên diễn luyện thì sắc mặt của Cầm Vân Ca càng ngày càng kém, giống như đang cố gắng kìm nén hết sức rồi, chỉ chờ bộc phát thôi.

Nàng đóng lại sổ ghi chép của mình nghiêm khắc:

“Trong số bốn chục người ở đây thì ta phải thông báo với ba mươi người rằng khả năng tiếp thu của các ngươi quá kém, chắc chắn không phù hợp cho một người chuẩn bị tốt nghiệm như ta kèm cặp.

Thế nhưng cứ như thế loại các ngươi đi thì lại lộ ra không quá công bằng, để cho mọi người có một cơ hội thì ta đặt ra một thử thách nhỏ nhỏ.”

Chỉ về mấy người đang vênh mặt đắc ý nàng khẽ giọng:

“Bọn họ là những người nằm ngoài top 20 của kinh thành, một người thì tới từ Kinh Đô của Thanh Long đế quốc.Các ngươi có cơ hội khiêu chiến bọn họ, nếu chiến thắng thì rất vui mừng được mới các bạn vào lớp dạy thử của ta, đồng thời ta nói trước ai ở phần thi trước phân sau có thành tích kém hơn nhiều quá thì chưa chắc đã vào được lớp của ta đâu.”

Thiên Tiếu thực sự không muốn vào lớp của nàng nữa rồi, hiện tại hắn chỉ muốn vào rừng để luyện thực chiến thôi, sao lại phải ở đây.

Hắn cảm thấy một cái người mới thực tập như Cầm Vân Ca hơi quá đáng rồi, ban đầu có vẻ hơi ngầu nhưng sau đó chỉ là những cái lắc đầu.

.