Chương 26: Bó Tay

Thiên Tiếu lỡ diễn sâu quá rồi thì diễn cho hết, hắn lấy một tay chống cằm đầu hơi gật gật giống như đang nghe một giai điệu nào đó.

Hắn ta nhìn vẻ mặt thán phục của Dạ Yến cười nói:

“ Cái này quá đơn giản.”

Ngồi ở đằng xa nhìn Dạ Nguyệt khẽ giọng hỏi:

“Một cô gái có thể thích một nam nhân chỉ vì vẻ ngoài thôi sao?”

La Mỹ Nhân nhìn Thiên Tiếu mỉm cười nói:

“Đương nhiên là có rất nhiều cô gái như thế, Thiên Tiếu nhìn vậy thôi chứ hắn không quan tâm đến nữ nhân quá nhiều đâu, nếu không phải có người tỏ tình thì hắn sẽ chỉ quan tâm đến tiền thôi.”

Dạ Nguyệt Gật đầu:

“Một người có thể vì tiền bỏ đi vinh quang, thật là một người ngốc, rất hợp với đệ đệ của ta, ngốc giống nhau.”

Nghe thế La Mỹ Nhân ngồi xuống bên cạnh Dạ Nguyệt:

“Trải qua những chuyện khác biệt sẽ cho mỗi người một tính cách khác biệt, tiếp xúc với hắn đủ lâu thì mới thấy được cái tốt của hắn.

Quan tâm đến người khác đối với hắn giống như một bản năng vậy, đúng là rất ngốc nghếch nhưng ngươi không thấy vậy rất tốt hay sao.”

Dạ Nguyệt lắc đầu:

“Ta không hiểu ý của ngươi cho lắm, nếu có thể ngươi giải thích được không?”

La Mỹ Nhân khẽ giọng:

“Cô gái hôm qua tỏ tình với hắn đều mạnh hơn hắn rất nhiều, nhưng khi có chuyện xảy ra hắn vẫn sẽ đứng trước chúng ta, kể cả nguy hiểm tiềm tàng thôi hắn cũng muốn đứng ra như một bản năng.

Còn lý do khiến hắn bị như vậy cũng đơn giản thôi, hắn mất hết cha mẹ nên sợ hãi người hắn quan tâm mất đi, loại ám ảnh này rất nặng.”

Dạ Nguyệt nhìn Thiên Tiếu rồi nói:

“Thế thì chúng ta may mắn hơn, ít nhất chúng ta còn có cha.”

Nàng nói thế bởi nàng vẫn chưa hiểu được tất cả động cơ của Thiên Tiếu, nàng không nghĩ tới một người lại có thể bị ám ảnh nặng như thế.

Tất cả những gì nàng biết hiện tại chỉ là hắn đáng thương, nàng sẽ không chấp nhặt với một người như thế, cứ để hắn làm trò điên khùng với đệ đệ của mình.

Kiểm tra kết thúc thì nhóm người của Thiên Tiếu có thêm hai người Dạ gia, bọn họ cùng nhau trò chuyện thật vui vẻ cả đêm, những người khác chỉ có thể cảm thán thiên tài thì sẽ tự động tới gần nhau, đơn giản vì họ cùng đẳng cấp.

Đêm nay Họa Thiên Hậu không có tìm hắn, nàng bận công việc của mình với lại gặp nhau lúc này cũng tương đối nguy hiểm, không biết tại sao mà mấy người của Thập Đại học viện cũng nghỉ lại đây.

Đến lúc gần sáng thì mọi người mới đi nghỉ, nhưng chỉ ngủ đủ rồi tự tìm nơi để tập luyện, gần sáng thì khảo hạch thực chiến đã xuất hiện trên trang chủ của bộ giáo dục, phương thức khảo hạch thì vẫn như mọi năm.

Phượng thức khảo hạch là đối chiến vẫn không đổi, khác thì chỉ là đấu loại phải đổi một chút để đảm bảo công bằng cho tất cả mọi người.

Đầu tiên là một trăm người mạnh nhất phải chia ra, có tổng cộng mười bảng nên bảng một sẽ có top 1, 11, 21,31,41, 51, 61, 71, 81, 91…..các bản tiếp theo thì cứ như vậy mà tính toán.

Khảo hạch lý thuyết xong thì theo thành tích Thiên Tiếu được xếp vào bảng bốn, chiến đấu không có gì đặc biệt cả, hắn tuy yếu hơn mấy cái quái vật nhưng vẫn mạnh hơn mấy người bình thường rất nhiều.

Đánh qua hai trận thì đánh giá của số người bị loại của mỗi bảng đã là bảy mươi năm người, tất cả mọi người được đánh giá sức chiến đấu sau đó lấy mười sáu người mạnh nhất, bảy mươi người bị loại của mười bảng sẽ đấu với nhau để phân hạng từ 170 trở đi, ai không phục với đánh giá thì có thể thách đấu với người được đánh giá cao hơn.

Cầm Vân Ca quan sát từ sáng tới giờ thì cảm thấy chẳng có gì khác biệt với dự kiến ban đầu của mình cả, Thiên Tiếu có Hồn Lực tinh khiết nhưng sức chiến đấu vẫn chưa đến mức để nàng phải nhắm tới.

Nàng tự tin mỉm cười:

“Nhường người kia cho các ngươi.”

La Hoàng cười nói:

“Được thôi, thực lực đâu phải tất cả, Yến Long chúng ta không đòi hỏi nhân tài nhất thiết phải đa nhiệm như Thiên Hồn học viện.

Tiểu tử kia còn nhỏ tuổi nhưng rất biết điều, cũng là một người rất chân thật, có sao nói vậy, chúng ta cần những người như thế.”

Nghe vậy mấy người xung quanh liền nhớ tới chuyện Thiên Tiếu che bai Cầm Vân Ca thậm tệ.

Nàng hừ một tiếng rồi nói:

“Một kẻ có mắt không tròng Thiên Hồn học viện cũng không thèm.”

La Hoàng tự tin vô cùng:

“Ngươi nhớ tới lời mình nói.”

Mấy người thì sinh đã nhận được điểm đánh giá ban đầu, Thiên Tiếu ở trong phần thực chiến chỉ đứng hạng 52 thôi, vào giai đoạn nước rút mọi người đầu tư thật ghê gớm, hắn thì chẳng khác nào tấu hài.

Tất cả mọi người dù lựa sáo trang thế nào cũng được, chỉ số kém tý nhưng thẩm mỹ phải đảm bảo, riêng Thiên Tiếu lại chọn lựa khác biết hoàn toàn.

Hai người đang chém gió nhìn thấy Thiên Tiếu đã mặc sáo trang bước hiên ngang ra bên ngoài, La Hoàng trợn tròn mắt rồi cười nắc nẻ, mặt lạnh ngàn năm Cầm Vân Ca cũng không thể nhịn được cười.

Đây không phải cười xã giao mà là cười cực kỳ sảng kɧօáϊ, không biết bao nhiêu lâu rồi nàng mới có thể cười sảng kɧօáϊ như thế, không chỉ nàng mà các giáo viên đang quan sát cũng không nhịn được cười, tạo hình này thật quá bá đạo.

Hôm trước sáo trang được hắn lựa là Hải Sư sáo trang, nghe tên thôi là đã thấy sai lắm rồi, thực ra sáo trang này là một bộ đồ từ Yêu thú Hải Sư Vương.

Người ta mới hết bên trong của con sư tử biển rồi từ chỗ mấy cái vây khoét ra bốn cái lỗ để chân tay người đút vừa, lỗ lại quá chật nên không thể thả quần dài xuống.

Đôi chân trắng muốt của Thiên Tiếu thêm Bộ Thiên Hài được Lý Nhã Kỳ mua tặng thật khiến người ta cười ra nước mắt.

Đã thế chỗ hiểm của hắn lồi lên một cục rất to, đồ da bó sát nên món hàng khổng lồ kia khó thể nào giấu được.

La Mỹ Nhân vịn vai của Dạ Nguyệt chỉ đứng ở đằng xa Thiên Tiếu khẽ giọng:

“Ta có nói sai không, vì tiền hắn có thể làm ra những chuyện không tưởng tượng được, chắc chắn hắn đi mua mà chê đắt nên đổi sang bộ đồ này.”

Dạ Nguyệt chỉ biết lắc đầu, nàng quả thật thấy thua luôn, nàng không thể tưởng tượng được tại sao hắn đủ dũng khí mặc bộ đồ đó lên trước bao nhiêu người.

Lý Nhã Kỳ thì cười tít hết cả mắt, nàng đã đoán được từ ngay lúc hắn ta mới mua bộ đồ này rồi, chỉ là nàng không nghĩ lại hài hước đến mức này.

Thiến Tiếu không bị mù, thẩm mỹ càng không có vấn đề, nhưng đã lỡ chọn bộ sáo trang này thì phải mặc thôi chứ biết sao bây giờ.

Hắn bây giờ chỉ có thể nhắm mắt nhìn lên màn hình quang học khổng lồ mặc cho xung quanh mọi người chỉ có nhìn mình, có khi hỏi bọn họ phía trêи kia ai đấu với ai họ cũng chẳng biết.

Thiên Tiếu hạng 52

Duy Nhất hạng 60

Lập tức có mặt để đấu loại mười phút không có mặt sẽ bị loại.

Cả hai người lập tức có mặt, Quang Tiến lão sư đưa cho bọn họ mỗi người một viên Hồn Ngọc Tử Sắc rồi nói:

“Truyền hồn lực của các ngươi vào, khoảng mười giây nó sẽ sao chép toàn bộ thông tin của các ngươi vào trong Tiểu Thiên Bàn.

Sau khi kết thúc chiến đấu nó sẽ đưa ra đánh giá rồi xóa sạch toàn bộ thông tin của cả hai, các ngươi đã rõ ràng chưa?”

“Rõ”

Cả hai đồng thanh đáp rồi truyền Hồn Lực của mình vào bên trong, đúng mười giây sau thì hai người xuất hiện trong một khoảng không gian khác, cũng vẫn là Hắc Dạ học viện nhưng chỉ có mỗi bọn họ thôi.

Hai người đứng dưới sân cách nhau khoảng nửa cái sân trường, Thiên Tiếu chậm rãi bước tới, Duy Nhất nhìn thẳng Thiên Tiếu đầy căng thẳng, cả người run bần bật.

“Há….há…..há….há”....

Rốt cuộc hắn không kiềm chế được ôm bụng gục xuống cười nắc nẻ, mỗi bước đi của Thiên Tiếu đều khiến cho cái đầu hải sư gật gật trong hài hước thật sự, đôi chân trắng bóc đến tận háng bước từng bước nhỏ nhìn đã thấy buồn cười rồi.

Thiên Tiếu đến gần nghiệm giọng:

“Chúng ta đấu được chưa?”

Duy Nhất hít một hơi thật sâu nghiêm túc:

“Xin lỗi lớp phó, là ta vô ý thôi, ta sẽ đấu nghiêm túc với ngươi.”

Thiên Tiếu đưa chân ra đằng trước, triệu hồi ra Khí Hồn tạo thế phòng thủ.

“Há…ha……ha……ha”

Nhìn Thiên Tiếu thủ thế trong bộ đồ hải cẩu thật sự quá buồn cười, Duy Nhất ôm bụng cười bò.

Thiên Tiếu chỉ biết chống eo nhìn tên kia cười trong bất lực.

Nhưng mà Thiên Tiếu sao biết được động tác chống eo lắc đầu của hắn lại khiến cả trường đều cười.