Phải làm một việc cần thực lực mạnh tới mức đối phó với Lâm gia một cách dễ dàng, thực lực cỡ nào thì nàng không thể nghĩ rõ được.
Không biết có nguyên do gì khiến cho tiểu tử trước mặt nàng thay đổi lớn chỉ trong mấy ngày như thế, sự khác biệt không thể diễn tả bằng lời nữa rồi.
Ngày đầu tiên Thiên Tiếu tưởng nàng ngủ rồi, thực ra thì nàng vẫn giữ được ý thức của mình, nàng nhớ rõ vẻ mặt đắc ý của hắn khi nhìn thấy chiến tích của mình.
Càng nhớ như in vẻ mặt sợ hãi khi nhìn thấy hình Lâm Hạ, chẳng hiểu sao vẻ sợ hãi đó đã không còn nữa, kể cả khi nhìn thấy những người có mặt ở ghế khách mới cũng đầy bình tĩnh.
Nàng suy nghĩ một chút liền hỏi:
“Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì lại cần thực lực mạnh như thế?”
Đương nhiên hắn đã không nói thật với La Mỹ Nhân thì làm gì có chuyện nói thật với người khác, nói dối đôi khi không phải chuyện gì xấu.
Chém gió vài câu thôi nhưng đã khiến cho Lý Nhã Kỳ tỏ tình với hắn, nói thêm vài câu dễ nghe để lấy lòng Họa Thiên Hậu cũng không phải chuyện gì khó cả.
“ Ta muốn mạnh hơn nữ nhân đã làm ta rung động, ta cũng biết ngươi mạnh hơn Lâm Hạ rất nhiều.
Hồn giả cấp cao sống rất lâu, ta không muốn ở bên một người mà khi ta trở thành nắm cát vàng lại để nàng bơ vơ trêи đời.”
Hoàn hảo
Thiên Tiếu phát hiện mình cực kỳ có thiên phú ở khoản này, mấy năm rèn luyện trêи đường đời quả thật không uổng phí, Họa Thiên Hậu không nói gì nhưng nhìn vẻ e thẹn của nàng liền biết có tác dụng.
So với Lý Nhã Kỳ thì nàng còn có vẻ dễ cảm động hơn, nhìn nàng e thẹn thì ɖu͙ƈ hỏa trong người hắn lại rạo rực hết cả lên, nàng cũng cảm nhận được.
“Ta còn muốn.”
Hắn cười khổ nói:
“Hai tiếng rồi, không trở về chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ.”
Nàng khẽ giọng:
“Khi ngươi đến chỗ hẹn thì ta đã tới Hắc Dạ cao trung và thi triển Hồn Kỹ khiến cho toàn bộ học sinh ở đó ngủ say rồi.
Từ giờ đến sáu giờ sáng bọn họ đừng hòng tỉnh dậy.”
Thiên Tiếu hơi bất ngờ nhưng rất nhanh hắn liền chuyển sự chú ý:
“Nàng có thể cho ta biết mục tiêu phấn đấu của mình là được không?”
Ánh mắt nàng trở nên yêu mị, nàng thì thầm vào tai của hắn:
“Thỏa mãn ta rồi ngươi sẽ biết.”
Tới gần sáu giờ sáng thì hắn trở lại căn lều của hắn và Lý Nhã Kỳ, cả người hắn hiện tại chẳng có chút mệt mỏi nào cả, vừa nãy Họa Thiên Hậu đã bồi bổ cho hắn bằng canh làm từ thịt của một Yêu Sư Đỉnh Phong.
Thứ này quá đắt nên trước kia hắn chưa từng thử, hiện tại thử rồi mới biết lời đồn quả không ngoa, cơ thể hắn thương tích hồi phục nhanh hơn hẳn, Hồn Lực ẩn chứa trong huyết nhục của Yêu thú cũng giúp hắn cảm thấy khỏe khoắn hơn.
Hai người trong bữa ăn đêm cũng trò chuyện rất nhiều, Họa Thiên Hậu bị hắn chọc thủng ngụy trang liền lộ ra bản chất của mình, nhưng nhìn nàng như vậy khiến hắn cảm thấy tội nghiệp.
Nàng nói với hắn rất nhiều thứ, nói không ngừng nghỉ một chút nào, cảm giác giống như nàng muốn bù lại hết những giờ phút cô độc phải trải qua.
Quan hệ hai người cũng gần gũi hơn khi cả hai đã gọi nhau bằng tên riêng thay vì chỉ có “ ngươi” “ta”, hắn ngồi nghe nàng nói cảm giác mình còn may mắn hơn nàng.
Hắn đi làm việc gặp rất nhiều thứ bực bội, cũng có những chuyện thú vị, tất cả cất chứa vào trong lòng.
Hắn hơn nàng ở chỗ hắn có một người bằng hữu thân thiết như La Mỹ Nhân, vài món đồ nướng ngon lành do La thúc thúc nướng, cùng mấy chai bia mát lạnh.
Chỉ những thứ giản đơn như thế thôi đã trở thành một bữa nhậu, đấy là lúc hắn kể hết ra những gì mình gặp phải, tức giận cũng nói ra, vui vẻ thì chia sẻ.
Nàng thì chẳng có ai cả, từ tiểu thư bao người muốn làm thân, vì tình yêu tới tận Hắc Dạ Thành nhỏ bé xa xôi, nhưng rồi những thứ nàng nhận lại chính là sự thật phũ phàng.
Khi nãy nàng có nói Lâm Hạ không chỉ có vấn đề về sinh lý, thực ra vấn đề lớn nhất chính là hắn muốn dựa vào nàng để dính lên Cầm gia nhưng bất thành, đây mới là nguyên do lớn nhất để hắn thay đổi thái độ với nàng.
Thiên Tiếu không khỏi bức xúc thốt lên:
“Hắn bị mù hay sao vậy.”
Nàng đáp lại rất vui vẻ:
“Đúng vậy, không chỉ bị mù, yếu sinh lý mà còn có vấn đề về thần kinh nữa, nhưng nếu không như thế thì làm gì đến phiên ngươi.”
Không chỉ chuyện này, hai người còn trò chuyện cả vấn đề nhạy cảm như Lý Nhã Kỳ chẳng hạn, nói chuyện với nàng hắn mới biết nàng từng điên cuồng vì tình yêu đến mức độ nào.
Nàng mở lời trước:
“Ngươi có bạn gái rồi nhưng vẫn giữ ý định cưới ta nên mới phải phân vân suy nghĩ phải không?”
Thiên Tiếu kể cho nàng nghe về chuyện của hắn và Lý Nhã Kỳ, nàng ngồi nghe kể thì cũng hiểu rõ về biến cố mà gia đình hắn trải qua.
Nàng cũng hiểu được tầm quan trọng của hắn ta với Lý Nhã Kỳ, thậm chí nàng cảm thấy hắn quan trọng với Lý Nhã Kỳ hơn cả hắn nghĩ.
Nàng nghe xong thì liền nói:
“Nếu học luật kỹ càng thì ngươi sẽ biết được từ Hồn Vương trở nên ngươi liền có thể lấy nhiều nữ nhân làm vợ, nhưng ngươi cũng không cần phải suy nghĩ chuyện đó.
Ta đây dù gì cũng là nữ nhân đã có chồng rồi, dính đến ta sẽ ảnh hưởng tới tương lai của ngươi…….”
Đang nói giữa chừng thì Thiên Tiếu cắt ngang:
“Nàng tưởng ta là Lâm Hạ hay sao mà ngại chuyện đó, với chút ít tu vi của ta không bị nàng khinh thường đã là may mắn rồi, lý gì ta lại vì nàng gặp phải một người đàn ông không tốt mà ngại ánh mắt người ngoài.”
Mỗi người đều chăm chăm nhìn vào ưu điểm của mình để thể hiện ra ngoài, riêng một số ít người sống nội tâm như hắn và nàng thì khác, luôn nhìn vào yếu điểm của mình trước khi nhìn tới ưu điểm.
Cũng chính nhờ thế mà hai người rất nhanh tìm được tiếng nói chung.
Hắn bây giờ thắc mắc rằng ngày xưa nàng có thể vì Lâm Hạ hy sinh nhiều như thế, hiện tại nàng có thể vì hắn làm cái gì.
Chuyện này làm hắn vừa háo hức lại vừa lo lắng chính vì chuyện này khiến hắn lâu lâu bất giác lại nở nụ cười.
Tỉnh dậy Lý Nhã Kỳ thấy hắn thế còn tưởng hắn đang vui vì hôm qua được tỏ tình, nàng nhoài lên ôm lấy hắn, Thiên Tiếu nắm xuống mặc cho nàng rúc vào lòng mình.
Hắn không thể bỏ rơi Lý Nhã Kỳ được, nếu đối với hắn Họa Thiên Hậu là tình cảm, còn Lý Nhã Kỳ thì hắn cảm thấy chăm sóc nàng là trách nhiệm của mình.
Hai cô gái một cái ở bên khi hắn chẳng có bất cứ thứ gì, giúp hắn từng chút một trong cuộc sống, âm thầm quan tâm tới hắn từng chút một.
Người còn lại thì biến hắn trở thành nam nhân, cho hắn cơ hội gặp được cơ duyên lớn nhất cuộc đời mình, không khinh thường hắn dù trong thực tế hắn chẳng là gì, chuyện này thực sự khiến hắn càng thêm yêu thích nàng.
Hắn nhớ ngày xưa cha mẹ hắn có một quyển sách, bên trong có ghi chép một câu chuyện tên là Như Ý Cát Tường, hắn càng lớn đọc lại càng hiểu được nội dung.
Chỉ là hắn không nghĩ cách để Như Ý ra đi là tốt, có thể trong chuyện ấy nàng tự nguyện rời đi thì kết cục như thế còn chấp nhận được, nhưng Lý Nhã Kỳ còn muốn ở bên thì hắn sẽ không rời bỏ nàng.
Dù cho nàng muốn rời xa thì hắn cũng phải tìm cách để giữ nàng lại bên mình, ai ngoài hắn có thể chịu đựng được những tính xấu của nàng nữa.
Bảy giờ rưỡi sáng thì có thông báo để mọi người tỉnh lại, tám giờ thì ngôi trường được phủ đầy bởi những căn lều trở lại như cũ.
Tất cả mọi người tập trung ở phía dưới chờ đợi nội dung khảo hạch tiếp theo bắt đầu, hôm nay khảo hạch lý thuyết nên mọi người đều tỏ ra rất nhẹ nhõm.
Từ chín giờ thì mọi người được vào phòng học kiểm tra lý thuyết các môn học quan trọng như “Hồn Lực Nguyên Lý”, “Hồn Lực Ứng Dụng” và “Yêu Thú Chế Phẩm Cơ Bản”.
Trong ba môn này thì “Yêu Thú Chế Phẩm Cơ Bản” khó nhất, đến giữa buổi chiều thì tới giờ thi môn học ác mộng này.
Lâm Thao thông báo ngân vang:
“Hôm nay các học sinh sẽ điêu khắc Yêu đan của Yêu thú cấp thấp nhất thành năng lượng thạch sử dụng cho phương tiện bốn bánh, thời gian là hai tiếng cho một viên năng lượng thành phẩm, sau khi các ngươi hoàn thành sẽ được nhân viên nhà máy năng lượng kiểm tra cho điểm.”
Vũ Đại cũng lên tiếng ngay sau đó:
“Các nội dung ngày hôm qua đến giờ thì thực lực đánh giá sơ bộ, tất cả các nội dung còn lại đều tính điểm, thực chiến vào ngày mai cũng sẽ tính điểm.
Riêng phần lý thuyết và thực chiến điểm số sẽ được nhân đôi, thế nên mọi người cố gắng để giảm gánh nặng cho kiểm tra thực chiến ngày mai.
Những ai muốn tham gia Thăng Thiên Đài càng phải cố gắng nếu như kiểm tra tu vi và độ tinh khiết Hồn Lực đã không quá tốt.”
Lúc này hầu như tất cả mọi người đã biết mình phải trải qua những gì.
.