Chương 21: Lạ Lùng

Chiến tranh giữa các hành tinh của Nhân Loại và Yêu Thú đã diễn ra không biết từ bao giờ.

Trận chiến chủng loài này không thể nào ngừng lại vì bản chất vấn đề chính là Thiên Đạo, Hồn Giả cần Hồn Ngọc để trở nên mạnh mẽ hơn.

Yêu thú thì cần linh hồn của nhân loại để có thể tiến cấp trong thời gian ngắn nhất, hai bên chính vì thế không ngừng chiến tranh, giết chóc nhau.

Nhân loại thì thường dùng săn yêu thú trong các khu rừng, nơi nào Yêu thú hoàn toàn bị tiêu diệt thì sẽ dùng truyền tống trận tới các hành tinh của Yêu tộc để đi săn.Ngược lại Yêu tộc cũng có thể thông qua vết nứt không gian tới hành tinh thuộc địa của Nhân tộc, chúng sẽ cố gắng đồ sát, thôn phệ huyết nhục càng nhiều càng tốt.

Dù có thực sự phòng thủ được vết nứt không gian thì bất kể một người nào chết thì linh hồn cũng sẽ bị hút đi, nếu là tấn công có chủ đích thì linh hồn đó rất có thể về tay của các Đại yêu.

Thiên Tiếu từ bé đến lớn chưa từng gặp phải vết nứt không gian bao giờ, tất cả những thứ hắn biết chỉ thông qua màn ảnh và sách vở.

Thực ra cũng bình thường bởi Hắc Dạ Thành lớn như vậy một tháng cũng chỉ có tầm chục cái vết nứt không gian bị mở ra, trong đó không ít ở trong rừng rậm.

Trong thành phố thì xuất hiện vô cùng nhỏ giọt, các vết nứt không gian cũng không phải lớn lắm, yêu thú bước ra cũng không mạnh nên Diệt Yêu Đoàn thường sẽ xử lý rất nhanh.

Xác suất để một người trong Hắc Dạ Thành đụng phải vết nứt không gian quá nhỏ, tính ra thì so với xác suất gặp một vụ tai nạn giao thông còn thấp hơn rất nhiều.

Thiên Tiếu cả tháng còn chưa chắc gặp tai nạn giao thông nói gì tới vết nứt không gian, chỉ biết là nếu gặp thì cũng không có gì cần phải lo lắng, dân chúng có khi còn bu lại xem cho biết.

Mấy người lãnh đạo cũng rất biết cách chuyển chủ đề của học sinh, tất cả lập tức chuyển qua mục tin tức trong quang não, bọn họ muốn xem các sự việc có thực sự xảy ra giống như Lâm Thao nói hay không.

Khi thấy các tin tức thật sự giống như Lâm Thao thông báo thì tất cả mọi người đều cực kỳ lo lắng, trêи mặt ai cũng lộ rõ vẻ âu sầu.

Thực chất thì Hắc Dạ Thành cũng giống như Lạc Thiên Thành nằm ở phía Đông của Huyền Vũ Đế Quốc, điều này chứng tỏ Hắc Dạ Thành sớm muộn cũng bị ảnh hưởng.

Quê hương gặp nguy cơ thì ai có thể yên tâm được, đặc biệt khi Diệt Yêu Đoàn của Hắc Dạ Thành cũng được đánh giá yếu nhất trong các thành trì cấp hai.

Trong lúc không khí đang tương đối căng thẳng thì Cầm Vân Ca đứng lên dõng dạc nói từng chữ một:

“Các ngươi nếu thật sự lo lắng cho quê hương thì phải cố gắng tu luyện, ở cao cấp học viện thời gian có bảy năm, trong đó ba năm đầu sẽ khó rời khỏi kinh đô.

Bốn năm cuối cấp các ngươi có thể nhận nhiệm vụ trêи khắp đất nước, khi đó nếu cần các ngươi có thể về Hắc Dạ thành để làm nhiệm vụ, tiện thể giải quyết các vết nứt luôn.

Bây giờ ồn ào bàn tán thì chẳng có chút ích lợi nào cả, nói nhiều một câu chỉ làm mất đi thời gian quý giá của chúng ta, im miệng lo khảo hạch là những thứ các ngươi cần bây giờ.

Tương lai của các ngươi, an toàn của gia đình, bình yên của quê hương đều do các ngươi tự quyết định, nếu nói mồm có thể chiến thắng Yêu thú thì ta sẽ ngồi nói cả ngày.”

Cầm Vân Ca nói rất thẳng thắn khiến cho tất cả những học sinh đều im lặng, lúc này Vũ Đại lại đứng ra:

“Mọi người đã trật tự trở lại thì ta xin giới thiệu một trong những nội dung khảo hạch mới, đó là kiểm tra độ tinh khiết của Hồn Lực trong người các ngươi.

Mấy năm trước độ tinh khiết hồn lực không quá được chú ý, thế nhưng đó lại là thước đo độ dẻo dai của một Hồn Giả.”

Nghe đến nội dung mới thì mọi người không biết sẽ kiểm tra như thế nào, để mọi người không phải hoang mang thì trêи trang chủ của bộ giáo ɖu͙ƈ đã có sẵn giới thiệu.

Tất cả mọi người liền được mở mang tầm mắt về mấy thứ chuyện sâu hơn, ví dụ như Hồn Giả có khả năng tự thanh lọc Hồn Lực ngoài Thiên Địa vào cơ thể mình.

Vấn đề này cũng dễ hiểu, cái chuyện tiếp theo mới khiến người ta chú ý tới nhiều, đó là một người sẽ có một khả năng hấp thụ Hồn Lực nhất định, điều này ảnh hưởng tới tu vi.

Khả năng thanh lọc thì khác, nó ảnh hưởng trực tiếp đến chiến đấu, tạp chất trong hồn lực khi đi vào cơ thể có thể sẽ khiến cho khi chiến đấu cần dùng tới Hồn Lực thì nó sẽ điều tiết chậm hơn,

Chưa kể nó còn ảnh hưởng tới cả khi tu luyện Hồn Kỹ, ai có Hồn Lực càng tinh khiết thì khi tu luyện càng dễ nắm được hướng di chuyển và tốc độ của Hồn Lực, từ đó càng dễ nắm được điểm mấu chốt của Hồn Kỹ.

Xem xong thì mọi người ai cũng quay lại nhìn lấy Thiên Tiếu, thực lực của hắn không quá nổi bật nhưng tốc độ học Hồn Kỹ quả thật quá kinh khủng, cùng luyện kiếm kỹ nhưng hắn phải nhanh gấp người khác chục lần.

Điều khiển cho Thiên Tiếu càng tỏ ra ảo diệu trong mắt người khác chính là kẻ cả không phải Kiếm Thuật thì Hồn Kỹ của vũ khí khác hắn cũng học với tốc độ khủng bố.

Làm gì có ai chưa luyện súng nổi một tuần nhưng đi thi lại đạt giải thành phố như hắn ta bao giờ, nếu Lý Nhã Kỳ là cỗ máy tạo ra thành tích thực chiến cho Hắc Dạ cao trung, thì Thiên Tiếu chính là kẻ giúp trường học thâu tóm tất cả những danh hiệu khi thi đấu lý thuyết.

Về phần khảo hạch thì cần một Vũ Hoàng thì triển Thanh Tẩy Thuật, người nào có Hồn Lực càng tinh khiết thì sẽ càng trụ được lâu, người nào Hồn Lực nhiều tạp chất sẽ ngất đi, càng nhiều thì bất tỉnh càng sớm.

Đương nhiên thuật này chỉ dành cho Hồn Sư trở xuống, khi trở thành Hồn Sư thì dù khó chịu nhưng cũng có thể chịu đựng được.

Cầm Vân Ca đợi khoảng nửa tiếng cho tất cả mọi người rõ ràng thì mới lấy một viên viên Hoàng Ngọc ra ngoài to giọng:

“Đây là viên Hồn Ngọc cấp độ Hoàng Kim được sư phụ ta phong ấn Thanh Tẩy Thuật vào, khi ta bóp nát thì sẽ phát động Hồn Kỹ bị phong ấn bên trong, thời gian phát động là mười năm phút, với tu vi của các ngươi thì chỉ đứng vững tối đa khoảng năm phút.

Cứ ai đứng vững sáu giây sẽ được hai điểm, cố gắng đứng vững càng lâu càng được nhiều điểm, sau tất cả các thử thách chúng ta sẽ lấy điểm trung bình tổng để đánh giá các ngươi.”

Phía trêи lầu cao rất nhiều máy ghi hình được khởi động, tất cả đều quay thẳng vào mặt của các học sinh, chúng chiếu thẳng vào mắt là chính, ai mất đi ý thức sẽ bị tính là thất bại ngay chứ không cần chờ đến lúc nằm xuống mặt đất mới tính.

Cầm Vân Ca lơ lửng giữa không trung to giọng:

“Ta cho các ngươi một phút cuối cùng để chuẩn bị tinh thần, cố gắng tạo khoảng trống để khi ngã xuống không đè lên người khác.”

Nghe thế mấy người nam sinh mắt sáng lên, nếu kiểu gì cũng ngất thì tranh thủ ra sau mấy cô gái họ ngất kiểu gì chả nằm lên người mình, vừa chiếm tiện nghi lại còn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, không tận dụng tốt sẽ hối hận cả đời.

Phía xung quanh Lý Nhã Kỳ mấy tên nam sinh ngay lập tức nhích lại gần, nàng nhíu mày nhìn lướt qua cái đám đang cười bỉ ổi một cái.

Thiên Tiếu ngồi dậy khỏi đùi nàng, hắn thấy mấy tên kia cười ɖâʍ đãng thì làm sao không biết bọn họ nghĩ gì, cùng là nam nhân với nhau cả mà.

Hắn giơ ngón giữa với ngón giữa với đám bọn họ rồi khẽ giọng:

“Đứng lên đi, ta ôm ngươi, chút nữa ngất xỉu trước kiểu gì chẳng là ngươi.”

Nàng nghe vậy liền chạy tới trước mặt hắn đứng, Thiên Tiếu đang nhìn lên trêи thì thấy hai tay mình bị kéo vòng qua eo.

Cúi xuống thì nàng ngẩng đầu lên khẽ giọng:

“Ôm chặt ta, nhất định không được để nam nhân khác chiếm tiện nghi của ta.”

Hai tay nàng nắm chặt lấy tay hắn, sau đó cũng ngẩng đầu lên nhìn Cầm Vân Ca.

“Rắc”

Hồn Ngọc hóa thành bột phấn, một luồng ánh sáng trắng tỏa ra với tốc độ khủng khϊế͙p͙ xuyên qua tất cả mọi người.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rùng mình một cái, Lý Nhã Kỳ cũng cảm thấy người mình nao nao, thế nhưng nàng cảm giác cánh tay của Thiên Tiếu vẫn giữ chặt lấy mình.

Vài giây sau có người bắt đầu ngã xuống, Thiên Tiếu cảm giác trong vòng tay của mình Lý Nhã Kỳ cũng đang run rẩy và hơi tựa vào người của hắn.

Hai cái quái vật như Dạ Nguyệt và Dạ Yến cũng toát mồ hôi, vấn đề khiến hắn cảm thấy lạ là mình chẳng cảm thấy cái gì khác thường.

.