Chương 12: Bí Mật Của Cha Mẹ

Đẩy cái bàn qua một bên hắn lấy từ nhẫn không gian ra một con dao rồi cạy viên đá hoa cương lên, hóa ra ở dưới có một cái lỗ khoảng nửa thước.

Dùng ánh sáng từ quang não rọi vào thì hắn phát hiện phía dưới khoảng mấy tấc thì có một cái két sắt, hắn không suy nghĩ nhiều mà nhập mật khẩu là ngày sinh nhật của cha nhưng không được, đổi sang của mẹ cũng không được luôn.

Cuối cùng thì chỉ còn sinh nhất của hắn, bình tĩnh nhập từng số một, két sắt loại này hắn từng thấy rồi, nhập sai năm lần rất có thể sẽ gặp rắc rối, thậm chí kϊƈɦ hoạt việc hủy đi những thứ bên trong.

Lần này mà vẫn không đúng thì hắn lấy lên rồi mang ra cho những người chuyên nghiệp để họ mở ra giúp hắn, không thể liều lĩnh bởi bên trong rất có thể là kỷ vật của cha mẹ.

“Tạch”

Nắp mở ra, hắn không khỏi thở phào một hơi, kéo chiếc nắp nặng nề bỏ qua một bên sau đó hắn kéo nguyên chiếc két lên, chiếc kết giống bị đóng vào tướng lên kéo nó lên cũng chỉ hơi mất sức một chút.

Phía bên trêи có ánh sáng rõ ràng, hắn nhìn vào trong thì không khỏi mỉm cười, ngay phía trêи là hình ảnh gia đình của bọn họ, từng tấm từng chút kỷ niệm của gia đình bọn họ, mỗi lần đi chơi hay dịp lễ đều chụp hình lại.

“Cái gì đây?”

Có một tấm hình làm cho Thiên Tiếu giật hết cả mình, trong hình có cha mẹ hắn chụp cùng rất nhiều người, trong hình bọn họ còn rất trẻ, nhìn sơ qua thì hắn còn có thể nhận ra vài người.

Dù còn trẻ người ta rất khác với lúc có tuổi nhưng hắn vẫn nhận ra La Sơn, Cầm Tử Nam và Quang Tiến lão sư, chỉ như thế thì hắn chẳng có gì phải giật mình cả.

Thế nhưng tất cả bọn họ đều mặc chung một bộ đồng phục, phía sau cổng trường có hai chữ rất uy nghiêm.

“Thiên Hồn”

Tất cả bọn họ đều từng là học viên năm cuối của Thiên Hồn học viện, thế nhưng thật sự quá là vô lý, mẹ hắn tu vi chỉ có Hồn Sĩ Ngũ Trọng, cơ thể yếu đuối nên rất hay bị bệnh, cuối cùng chưa tới ba mươi năm tuổi đã qua đời rồi.

Cha hắn cũng chỉ là một Hồn Sĩ Lục Trọng làm nghề xây dựng, thậm chí không thể sống sót qua một vụ tai nạn xe, La Sơn thì chỉ là một người bán đồ nướng, Quang Tiến lão sư cũng chỉ là Hồn Sư sơ kỳ.

Tốt nghiệp Thiên Hồn học viện tu vi ít nhất phải Hồn Vương hậu kỳ ( thất trọng – bát trọng), cầm được giấy tốt nghiệp như những người ở đây thì phải tốt nghiệp loại xuất sắc, như thế tu vi phải là Hồn Vương Đỉnh Phong ( Cửu Trọng).

Thậm chí là Hồn Hoàng

Thiên Tiếu cảm giác đầu óc của mình choáng váng, toàn bộ thế giới quan của hắn ta bị lật đổ hoàn toàn, cảm giác mình hoàn toàn chẳng hiểu gì về cái thế giới này.

Vội vàng dùng quang não truy xuất danh sách học sinh tốt nghiệp, không ngoài dự kiến, toàn bộ những người trong hình đều hiện ra.

Tạ Long: Hồn Hoàng Trung Kỳ

Vân Ca: Hồn Hoàng Sơ Kỳ

La Sơn: Hồn Hoàng Sơ Kỳ

Cầm Tử Nam: Hồn Hoàng Trung Kỳ

Quang Tiến: Hồn Hoàng Sơ Kỳ

“Đại ca, chúng ta đi ăn thôi.”

Nghe được tiếng gọi của Lý Nhã Kỳ hắn ta vội vàng thu hết tất cả vào trong nhẫn không gian, đặt viên đá hoa cương vào vị trí, đẩy chiếc bàn lại chỗ cũ.

Thấy quá lâu Lý Nhã Kỳ chạy tới mở cửa đi vào hỏi:

“Làm cái gì mà lâu thế?”

Thiên Tiếu kéo tay nàng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại:

“Ta tranh thủ vệ sinh lại bàn thờ thôi, chúng ta nhanh đi ăn thôi ta đói rồi.”

Mỗi lần được Lý Nhã Kỳ mới ăn hắn đều ăn rất nhiệt tình, thế nhưng hôm nay hắn nào có tâm trạng nào để ăn cơm có quá nhiều thứ lạ lùng.

Đáng nhẽ Thiên Hồn học viện đáng ra phải lưu lại cả xuất thân của họ nhưng ở đây chỉ có một cái tên cùng tu vi, tất cả những thứ còn lại đều là một ẩn số.

Tốt nghiệp Thiên Hồn học viện thì sẽ khoảng hai mươi năm tuổi, Quang Tiến lão sư 25 tuổi Hồn Hoàng Sơ Kỳ, tu luyện thêm gần 20 năm giảm xuống Hồn Sư Sơ Kỳ.

La thúc thúc tốt nghiệp xong quyết định đi bán thịt nướng làm đồ nhậu, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Rồi cả Cẩm Từ Nam nếu tu luyện bình thường thì chắc cũng phải Hồn Hoàng Hậu Kỳ rồi, Thiên Hà thương hội thêu hắn Hồn Hoàng Hậu Kỳ đi chủ cửa hàng Yêu thú ở một thành phố bé xíu như Hắc Hạ Thành, biết là họ giàu rồi nhưng đâu thể chơi sang như thế.

Lúc này hắn chỉ muốn ăn cơm nhanh lên để về nhà thôi, trong két sắt vẫn còn rất nhiều đồ, có thể sẽ cho hắn ta thấy được chân tướng.

Lý Nhã Kỳ tính tiền xong cảm thấy rất lạ liền hỏi:

“Sao hôm nay ăn ít thế?”.

Đọc Truyện

Thiên Tiếu mỉm cười:

“Muốn tích kiệm tiền cho ngươi đấy, bây giờ có muốn đi mua gì nữa không hay về nhà luôn?”

Lý Nhã Kỳ nghĩ nghĩ một chút:

“Hình như trước kia đã chuẩn bị hết rồi, đại ca có mua cái gì không?”

Hắn vốn muốn nói không nhưng suy nghĩ kỹ thì lại quyết định mua chút đồ:

“Tới trung tâm thương mại của Thiên Hà thương hội đi, ta mua chút trang bị chiến đấu, mấy đồ cũ xài cũng mấy năm rồi.”

Hai người rất nhanh tới Thiên Hà trung tâm thương mại, tới cửa hàng trang bị chiến đấu hai người liền đi vào, rất nhanh có một nữ nhân đi ra tiếp bọn họ.

Nhìn thấy hai người trẻ tuổi nàng cười nói:

“Quý khách có phải tới để mua trang bị hỗ trợ cấp một phải không?”

Hôm nay ngay từ buổi chiều đã có rất nhiều học sinh ghé tới để mua trang bị chiến đấu, thế nên nàng liền hỏi ngay để đỡ mất thời gian.

Thiên Tiếu gật đầu:

“Đúng thế.”

Phục vụ lấy ra một tờ đơn rồi giới thiệu:

“Đây là Cuồng Hổ Sáo Trang, được làm ra từ các bộ phận của Cuồng Hổ, khi mặc vào vô cùng thoải mái, có thể giảm được khá nhiều sát thương từ Khí Hồn dưới cấp độ Hồn Sĩ, kể cả Hồn Sĩ công kϊƈɦ cũng sẽ giảm được một chút sát thương, hoàn toàn phù hợp với quy định khảo hạch.”

Nhà tài trợ đương nhiên phải rõ ràng quy định của khảo hạch lần này, bọn họ bán ra sáo trang mới vào lúc này cũng coi như hợp lý, có điều giá cả của Cuồng Hổ sáo trang chắc chắn không rẻ một chút nào, nhìn vào nhãn thì con số là 500 ngàn hồn nguyên.

Lý Nhã Kỳ vỗ vai hắn cười híp mắt nói:

” Đại ca nếu khó khăn nói ra một tiếng là được, chút tiền đó ta không thiếu.”

“Hừ”

Hắn đâu có bị ngu, nhận tiền mà không có bàn điều kiện trước, được bộ sáo trang nhưng hắn sẽ phải trả giá không nhỏ, khảo hạch tuy quan trọng nhưng tính mạng quan trọng hơn.

Hắn nhìn lướt qua xung quanh sau đó chỉ vào một bộ ở gần bên cạnh rồi nói:

” Sáo trang này phù hợp với thẩm mỹ của ta, tỷ tỷ đóng gói giúp ta.”

Thẩm mỹ không hợp?

Một bộ uy nghiêm vô cùng, một bộ đen từ đầu đến chân, chẳng có lấy một điểm nhấn, ngoài thông số tốt và đang được hạ giá thì không có gì đặc biệt.

Lý Nhã Kỳ muốn đội quần lên đầu, không có tiền thì bảo không có tiền, cứ văn vẻ làm gì

Thiên Tiếu nhận đồ liền phóng ra xe, hắn hiện tại chỉ một lòng muốn về nhà, không rõ ràng được chân tướng chắc chắn lòng hắn sẽ không yên.

Lý Nhã Kỳ lại ra xe trễ hơn một chút, không biết nàng tính làm cái gì nữa, có điều hắn không hỏi nhiều.

Chạy được nửa đường Lý Nhã Kỳ lái xe chậm lại hỏi:

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với huynh thế?”

Thiên Tiếu mỉm cười:

“Tà bình thường mà.”

Nàng nghi ngờ:

“Đừng nói với ta là mua bộ sáo trang hơn 100 ngàn mà huynh cũng tiếc tiền đấy nhé.”

Nữ nhân thất sự rất nhạy cảm, hắn chẳng thể hiện ra cái gì nhưng nàng vẫn cảm thấy sự khác lạ từ hắn ta.

Hắn cười nói:

” Ta cảm thấy muội mới có vấn đề, sáng nay đi làm gặp chuyện gì hay sao?”

Nàng nghe hắn hỏi thì thở dài:

“Bệnh nhân của ta là một người đàn ông trung niên, ta hỏi hắn cần giúp gì không thì hắn bảo cần giải quyết như cầu sinh lý.”

Thiên Tiếu khẽ giọng:

“Thôi được rồi, đừng buồn nữa hãy vui lên.”

Lý Nhã Kỳ bĩu môi:

“Đai ca cũng vậy, đừng nghèo nữa hãy giàu lên.”

Hắn thở dài:

“Được rồi, ngày nào đi làm thì để ta phụ trách lão ấy cho.”

Nàng ta nghe thế mỉm cười, sống với nhau cũng rất lâu rồi, tuy hai người hay cãi cọ với nhau nhưng hễ có chuyện gì khó hắn đều đứng ra giúp nàng.

Dù bây giờ nàng mạnh hơn hắn, nhưng như một thói quen hắn vẫn giang tay ra chắn trước mặt nàng.

.