Người đăng: myzterious201
- Đây là đâu, tôi là ai, tôi đang làm gi.- 3 câu hỏi triết được đúc kết từ hàng ngàn năm đang thốt ra từ trong lời nói của Hoàng Minh.
- Ta nhớ là mình đã chết rồi cơ mà sao mọi thứ đều đen kịt như vậy, chẳng lẽ nơi đây chính là 18 tầng Địa Ngục, nơi trong kinh thánh nói phải luân hồi 7 7 49 kiếp để đầu thai làm người, trải qua 99 kiếp nạn để lên thiên đường, làm việc thiện kiếm 1 trăm vạn công đức để được tu tiên. Chẳng lẽ đây chính là nơi ấy?? - Hoàng Minh như bật ngờ nói ra và đứng nhìn xung quanh cảnh sắc này.
Dù gì thì cũng là một đứa con trai 18 tuổi, tới tuổi đã được vòng pháp luật cho phép song tu đạo lữ, nhưng hắn cũng không ngờ tới mình đã mất mạng sau trận chung kết ấy. Hắn thật sự không tiếc về việc đó mà thực ra hắn cũng khá tiếc ấy, nhưng cái hắn lo lắng là hai đứa em của hắn phải lớn lên khi không có một người anh trai, người bạn, người thầy và người chăm sóc.
Hắn cũng chỉ thở dài vì hắn còn quá sớm để có thể chết, quá trễ để chưa thể dạy hai đứa em thành người, và quá tiếc nuối khi chưa tim được người tri kỉ. Hắn cũng chỉ từng ngụm thở dài ra mà thôi dù gì đây cũng là thiên ý, ý của trời khi động cơ máy bay nổ, để hắn bơ vơ ở một chốn đen kịt, sương khói bay mù mờ, chẳng có gì ngoài một cánh cửa màu đỏ.
- Uhm, cánh cửa màu đỏ ah, cũng nhờ có mi mà ta thấy được ánh sá....
- Cánh cửa màu đỏ, mình nhớ nó đâu có ở đây hồi nãy...
- Uhm, từ từ đã, nhìn thấy cảnh này quen vãi...
- Nếu như mình không lầm thì cánh cửa có vết xước này, có cái ngọn đèn kế bên này, có khói đưa hiệu ứng này, và xung quanh mình không có ai hết nè...
- Uhm để nhớ xem, thấy cảnh này quen VKL mà không nhớ ra...
- Nếu bây giờ mình cầm đèn rồi đi vào trong thì chuyện gì sẽ xảy ra đây nhỉ, chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết 9 9 81 kiếp nạn để lên thiên đàng. Hay có khi là một thế giới mới cũng có thể, mà rơi vào nhà tù của thằng cha nào thì xác định CMNR.
- Uhm, nhà tù ah, nhà tù, nhà tù, nhààààà ....
- &(^&^$%^$^&%, đây CMN là cánh cửa trong Insidious nè. Đan Mạch, con chết rồi mà sao lại để con tới nơi này cơ chứ trời. Con không muốn thành ác quỷ đâu, con không muốn bị hù đâu. Mặc dù con là hồn người nhưng con vẫn còn sợ ma. Trời ơi, ông trời ơi, hãy cho con ra khỏi đây, con còn muốn sống, ah thiếu vế, con còn muốn sống khi đang chết ah. Trời ơi là trời.
Nếu nói hắn sợ phim ma nào nhất thì hắn quyết định giơ hai tay, hai chân và cả thằng nhỏ để nói rằng Insidious chính là cuộn phim ấy. Hắn đã không dám đi vệ sinh vào buổi tối, phải nhờ em hắn bật đèn, tắt đèn khi đang ngủ, không dám ngủ một mình và không dám đi đánh răng sau 10h tối sau khi coi cái phim ấy thì có thể hiểu được tâm lý của một thằng sợ ma như thế nào rồi.
Nhưng liếc xung quanh thì không có ai hết đó, chẳng lẽ hắn phải đóng vai thằng nhóc đi vào cứu ba nó. Nghĩ đến thằng nhóc, hắn không khỏi nhìn lại mình. Tới nỗi thằng nhóc con làm được mà hắn, một thằng đàn ông 6 múi, chính trực, 18 tuổi đầu đời mà không làm được.
- Không!!! Mình sẽ làm được thôi, đúng vậy mình sẽ làm được, mình sẽ làm...
- Thôi ghê vật lý (VL), không làm nữa, sợ teo chim rồi.
Thế là anh main của chúng ta cầm ngọn đèn ấy, ngồi cách xa cách cửa đủ để trông thấy nó và nhìn chăm chăm cánh cửa ấy.
Thế nhưng cho dù hắn có quyết định làm cá mặn ở chỗ này tới muôn đời thì đời đôi lúc mọi thứ vận chuyển không như mơ ah, vì lúc này cánh cửa vang lên những âm thanh kẽo kẹt và Hoàng Minh có thể thấy nắm ngón tay khô đang dần dần hé ra ngoài. Và giây phút này, tim của anh main chúng ta đang đập rất nhanh, từng giọt mồ hôi chảy ròng ròng, từng dây nơ ron thần kinh não đang căng cứng vì hắn đang sợ cái con hắn đang tưởng tượng bước ra cửa.
- Bước ra.....
- Vì sao mình phải cho nó bước ra??
- Đúng vậy, không thể cho nó bước ra...
- Đúng rồi, nó bước ra là mình xác CMN định....
Kéo căng hết dây thần kinh, hắn dồn hết lòng dũng cảm chạy nhanh về cánh cửa ấy, đóng sập lại, đánh dập năm ngón tay khô mới thò được một nửa xuống dưới mặt đất. Vì có lẽ adrenaline đang kéo rất căng và dây thần kinh thép đang làm Boss, hắn không chậm một giây phút nào cầm cái đèn đập xuống mặt đất vào những ngón tay kia.
Cũng chính vì hành động nông nỗi ấy, kính lồng đèn bị vỡ và thứ ánh sáng duy nhất ấy bị dập tắt, cũng là lúc tử kỳ sau khi hắn chết lần thứ 2 đã đến.
Đến lúc này chỉ còn mỗi mảnh tối đen kịt và một màu đỏ thắm từ cánh cửa là bạn tri kỉ của anh main lúc ấy. Bây giờ hắn có thể xác định, nếu nó bậy giờ không trang bức hù dọa mà đạp cửa phi ra thì hắn chỉ còn con đường chết.
- Vì vậy, mình nên quỳ tạ lỗi tha thứ để nó không giết mình.
- Không, quỳ xuống là không thể nào. Thân là nam sĩ thì không thể bị nhục.
- Chẳng lẽ phải đợi nó đạp cửa bay ra mà đánh với nó...
- Không được, không được, không được, lỡ như nó có võ công thâm hậu, một ánh mắt nhìn thấu tương lai, haki bá vương đầy mình thì người chết là mình...
- Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây trời...
- Tam Thanh đại lão nếu ở phía trên, xin chỉ cho con cách; Lạc Long Quân đại nhân ở nhân gian xin phù hộ cho con; Âu Cơ nữ thần ở biển hãy bấm chỉ giúp con; Obama, xin....; Vua Hùng, xin....; Quan Vũ, xin....; Khổng Minh, xin....; Mã Trung, xin....; Thủy Tinh, xin...
- Uhm, Mã Trung sao, uhm đánh lén ah, chắc cũng được đấy.
Có một câu nói rất hay là khi dồn ai đó tới đường chết thì người chết đôi lúc sẽ không phải người bị dồn mà là người đang chèn ép người khác. Người Việt Nam đã có câu ngạn ngữ "Thà chết để đổi lấy tự do còn hơn sống cả quãng đời trong nô lệ."
Vâng theo ý chí vàng ấy và là một đứa con ngoan của bác Hồ, cháu ngoan của Đảng, học sinh giỏi của trường, Hoàng Minh quyết định cầm lấy mảnh vỡ của lồng đèn đi tìm con đường cứu nước... khụ khụ khụ, con đường chết.
- Tốt quyết định như vậy, đánh lén nó!!!
Chí khí trong tim, đánh giá: MAX.
Sự dũng cảm của một thằng con trai: MAX
Vượt qua nỗi sợ hãi: MAX
Quyết tâm tìm đường sống: MAX
Đã nghĩ là phải làm: MAX
Nhưng đôi khi mọi thứ MAX nhiều quá cũng không phải là cái gì tốt, vì
- Vì không để đêm dài lắm mộng, vì không để nó uy hiếp tới ranh giới sống chết của mình, vì không để nó càn quấy làm gì thì làm, và vì tương lai của con em chúng ta. Ta, Hoàng Minh, quyết định không đánh lén mà thừa thắng xông lên.
- Sparta!!!!!!!!!
Ok, độ thông minh: - vô cực.
Hoàng Minh đạp mạnh vào cửa, vì cánh cửa này vốn dĩ là công nghệ tiên tiến nên mở theo hướng nào cũng được. Vì sợ nó mang theo Sharingan, con mắt của Medusa hay Thần nhãn Rinne Sharigan, hắn quyết định làm hiệp sĩ mù Fujitora, cầm mảnh vỡ pha lê chém lung tung mọi thứ, vừa đi vừa chém loạn xạ, không quan tâm tới bên tai nghe cái gì, hay nói đúng ra là hắn không quan tâm cái gì hết mà cứ một đường chém mà tiến lên.
Không biết tới tự bao giờ, không biết cho tới lúc nào, không biết thời gian ra sao. Hắn cứ nhắm mắt cứ chém loạn xạ cho tới khi hắn cảm thấy tay chân mình rã rời, cảm thấy không còn sức lực nữa thì Hoàng Minh mở mắt ra.
Đập vào mắt hắn không phải là những ngôi nhà ở thế giới dưới, không phải là cảnh những cánh cửa đỏ nối liên tiếp nhau, không phải là cảnh mà nó sẽ kêu thảm nằm dưới mặt đất hay là cảnh từng bóng trắng lướt qua. Vì trước mặt hắn là một cái bàn với 3 vị xương khô, mặc đồ vest chỉnh tề ngồi trên ghế mát xa đời mới nhất, nhìn Hoàng Minh với ánh mắt khinh bỉ như một đứa nhà quê.
Nhưng cái hắn để ý không phải là 3 người đó mà là dòng chữ sau lưng, 5 chữ chói lóa như hào quang lý tưởng chói qua tim.... khụ khụ khụ, chói vào mắt hắn: LÔ TÔ QUAY TRÚNG THƯỞNG.
-.......
Và cũng chính lúc này, một vị xương khô đứng lên nói:
- Tới lượt ngươi chọn hệ thống rồi.