Âm thanh mà Tranh phát ra càng ngày càng to, tiếng khò khè vang rung cả trời. Ngay sau đó, Tranh từ từ ngẩng đầu dậy, có lẽ vì chìm trong giấc ngủ quá lâu, lúc nó ngẩng đầu lên cũng có chút khó khăn, sống lưng từng chút từng chút một cong lại, bụi đất hai bên người cũng bị cuốn lên.
Con Tranh to lớn khổng lồ, dù chỉ là một cử động nhẹ cũng tạo ra uy lực không ít, dù thường ngày Đường Uyển có hung tợn cỡ nào đi chăng nữa thì khi nhìn thấy một con quái vật hung dữ như vậy, ả cũng bị dọa cho sợ không dám ra tay, chỉ dám cầm cán kiếm kêu la thất thanh.
- Sở Vân Sanh, cứu ta với! Ta xin lỗi ngươi, người đừng bỏ đi mà! Chúng ta bây giờ là người cùng một xuồng, ta tuyệt đối sẽ không chết ở trong này đâu.
Sở Vân Sanh thầm nghĩ Tranh không phải là thứ người thường có thể đấu lại, tranh thủ chạy đi, ai mà cùng một xuồng với ngươi chứ. Nàng bỏ mặc Đường Uyển, quay người nhảy qua cửa động, ngay chính lúc này, Tranh đột nhiên phát ra tiếng rền vang trời, sau đó vung bốn móng vuốt chống lấy thân mình đứng dậy, nó quất đuôi đập thẳng vào người của Sở Vân Sanh.
Sở Vân Sanh chỉ cảm thấy vùng bụng đau không chịu được, lục phủ ngũ tạng như trộn lại vào một chỗ, mất phương hướng, nàng đau đớn, chân bủn rủn, ngã lăn xuống đất, ngay lập tức mất đi ý thức.
——
Không biết đã bao lâu rồi, Sở Vân Sanh lần nữa mơ hồ tỉnh lại, một dòng nước ấm chảy qua bên trong lòng ngực, trong mũi dậy lên một mùi gỉ sắt, Sở Vân Sanh ho nhiều kinh khủng rồi phun ra một bụm máu nhỏ.
Nàng ngã mình vào một góc khuất, nơi mà Tranh không thể nhìn thấy. Sở Vân Sanh ở núi Thiên Lang đã rất lâu rồi, phần lớn linh lực đã bị hao tổn, thêm phần thân trên vừa rồi bị cái đuôi của Tranh hất tung, bây giờ không còn chút sức lực nào để bò dậy.
Nàng gắng gượng, thấy Trang vẫn đang gầm rít. Toàn thân nó khoác lên màu đỏ thẫm, trên đỉnh đầu nhô lên bốn cái sừng, trên người có hai cánh, phía sau thì có năm cái đuôi, trên đuôi còn có lông, sức của những chiếc đuôi phải không hạng tầm thường.
Đường Uyển bây giờ đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, ả sợ bị quật xuống thì toi đời, cũng không dám ở trên người nó quá lâu, hơn nữa Tranh cự quậy quá dữ dội, Đường Uyển chóng mặt, tự ôm lấy vai, nôn khan vài cái rồi đột nhiên nghiêng mình về trước, nôn luôn lên đầu Tranh.
Tranh dường như không thể chịu được loại sỉ nhục to lớn này, ban đầu sững sờ mất một hồi, rồi sau đó nó càng tức giận và càng thêm cự quậy kịch liệt. Thanh kiếm vẫn còn mắc kẹt trong sừng của nó, có lẽ do cơn đau đó cứ dai dẳng, uy lực của Tranh ban đầu vượt trội hơn bây giờ, nhưng có lẽ là do trận đấu hồi đầu năm với Tạ Dật Trần đã khiến uy lực của nó giảm đi rất nhiều.Tuy vậy, bấy nhiêu đó cũng đủ để đối phó với Sở Vân Sanh và Đường Uyển.
Đường Uyển sau khi phun ra, cảm thấy ổn hơn hẳn, rút thanh kiếm ra khỏi đầu của Tranh, máu của nó chảy không ngớt, năm cái đuôi thì điên cuồng đập xuống đất. Tranh gần hai tháng nay chưa ăn gì nên rất đói bụng, ngay lúc bụng đói cồn cào thì trong hang bây giờ lại có hai người tự mình sa vào lưới, nó sẽ không tự nhiên bỏ qua, thế nên, nó bắt đầu ngoảnh lại, nhìn thấy Đường Uyển ở gần nó hơn, hai chi trước của nó chuyển động tiến gần từng chút đến chỗ Đường Uyển. Ả cầm kiếm chỉ vào nó, cánh tay ả run rẩy bộc lộ hết sợ lo sợ của ả.
Nó mở hàm nanh, nước chảy xuống, trông rất kinh tởm, Đường Uyển vung kiếm lên không trung giả vờ như mình ghê gớm, tính kế để xua đuổi Tranh, nhưng rõ ràng cách này không có tác dụng.
Mũi nó như hừ một tiếng nhẹ đầy khinh thường, tiếng hừ hắt ra khiến Đường Uyển bị hất phải lùi về mấy bước. Lúc Đường Uyển cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy Sở Vân Sanh đang nằm dưới đất như sống dở chết dở. Ả chớp lấy cơ hội, không mảy may do dự, kéo Sở Vân Sanh khỏi mặt đất, đến trước mắt Tranh, ra hiệu cho Tranh mau ăn thịt Sở Vân Sanh.
Sở Vân Sanh dần mở mắt ra, nàng lúc này cử động ngón tay cũng rất khó khăn, nàng còn có thể cảm nhận được rõ ràng linh khí thoát ra từ từng lỗ chân lông trên cơ thể mình. Nàng mở mắt ra, thấy cách mình không xa chính là Tranh. Trước mắt nàng, Tranh đang kêu tiếng vang như thạch đá, sau lưng là Đường Uyển đang nhìn nàng chằm chằm. Sở Vân Sanh đột nhiên nhớ lại điều Mẫu Hậu nói khi nàng còn rất nhỏ, trên thế giới này điều đáng sợ nhất không phải bị mắc kẹt trong núi Thiên Lang, mà chính là lòng người.
Nàng nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Tranh, cuối cùng nàng cũng hiểu điều Mẫu Hậu đã nói với nàng. Sở Vân Sanh nuốt ngược máu tươi vào trong họng, gắng gượng đứng dậy, thời khắc này, nàng thà giết chết Tranh, cũng không muốn nhìn Đường Uyển một cái, nhìn thêm cũng chỉ bẩn mắt nàng mà thôi.
Lúc này trên tay nàng không một tấc sắt, linh khí tiêu hao quá nhiều nên cả tiên thuật cũng không dùng được, nàng bây giờ như một phế nhân, làm sao có thể chiến đấu chống lại Tranh thứ mà nghe đến ai nấy đều sợ đến mất mật cả trăm triệu năm nay?
Biết chắc rằng mình sẽ không thắng nổi, biết chắc là mình sẽ phải hồn siêu phách tán, nhưng Sở Vân Sanh lại thấy bình tĩnh lạ thường, nàng là Thượng Tiên, lại là con gái của Thiên Đế của Ngọc Kinh, nếu có chết cũng không uổng phí cuộc đời này.
Sở Vân Sanh khẽ nhắm mắt, gương mặt của Mẫu Hậu, Phụ Quân và Tạ Dật Trần lần lượt chạy dọc trong tâm trí, rồi từ từ mở mắt ra, đột nhiên cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, nàng cúi người nhặt lấy chiếc đầu lâu mà nàng vừa đào ra.
Tranh giương đôi mắt ngọc lưu ly, ngay lúc này nó lặng lẽ nhìn Sở Vân Sanh, hạ thấp người xuống đất, rồi bất ngờ bật dậy, nó rống lên với Sở Vân Sanh mà Sở Vân Sanh tay phải cầm đầu lâu, một phát trúng đích, thành công nhét nó vào miệng Tranh, nó có lẽ không ngờ đến có thứ cứng như vậy lại đột nhiên xuất hiện trong miệng nó, nó sửng sốt một lúc, nó dùng sức cắn nát cái đầu lâu, lúc nó nuốt hết vào bụng, Sở Vân Sanh lại cầm xương tứ chi nhét tiếp… Đến khi tất cả số xương đều dùng hết, nhưng nàng cũng bị Tranh dồn vào đường cùng, nó há to miệng đến nỗi Sở Vân Sanh có thể nhìn rõ phần đầu lưỡi của nó có xương người còn sót lại.
Sở Vân Sanh nhắm nghiền hai mắt, cảm nhận được hơi thở Tranh càng lúc càng gần, còn bên cạnh là tiếng cười chói tai của Đường Uyển.