Chương 37: Đồng hương

Tạ Dật Trần nghe thấy đoạn mắng nhiếc ác độc này, sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ là trông càng lạnh lùng hơn, ông lão bán kẹo cảm thấy thanh kiếm đang cắm ở ngực như càng cắm sâu vào hơn, sắc mặt lão ta thay đổi.

Lão ta không hề sợ Tạ Dật Trần giết mình.

Ngược lại, hơn nghìn năm không gặp, Tạ Dật Trần giờ đây đang nghĩ gì, định làm gì, lão ta không hề chắc chắn. Nhưng từ khi Ngọc Kinh Thiên Đế giết hết người nhà lão, lão trông như một cái xác vô hồn, trong mắt lão ta sống và chết chẳng qua cũng như thế, còn về việc sống tiếp những năm qua, sống như một con người không coi trọng gì giữa hồng trần, nhưng thực chất chỉ có một mục đích duy nhất- đòi lại nợ máu.

Ông lão bán kẹo đã coi nhẹ mọi chuyện từ lâu, cho dù có cười lớn, “Sao nào, ngươi muốn dùng tiên thuật học được từ phái Ngọc Kinh Huyền Cơ để giết ta à? Tạ Dật Trần! Ngươi sống trước mặt kẻ thù một nghìn một trăm mười năm lại còn bị ép cưới con gái của hắn, cảm giác thế nào thế?”

Tạ Dật Trần nhìn ông lão bán kẹo khá lâu, sau đó đột nhiên rút kiếm về.

Ông lão bán kẹo không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, để lộ ra một cái răng:

- Sao nào, nhìn thấy người thân, ngươi nghĩ thế nào?

Tạ Dật Trần vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng, hắn hạ giọng nói:

- Ta không hề quen biết ngươi.

- Ha ha.

Ông lão bán kẹo cười nói:

- Nếu như ngươi không quen biết ta, vì sao lại cứu ta khi mà Sở Vân Sanh suýt giết ta.

Tạ Dật Trần nhíu chặt mày, không nhìn rõ sắc mặt.

Chỉ nghe thấy ông lão bán kẹo lại nói:

- Tạ Dật Trần, tân hôn phu nhân của ngươi hiện giờ vẫn không hề biết ngươi là vì muốn cứu ta, mới chặn kiếm của nàng ta lại phải không? Đừng nói nàng ta, tới Ngọc Kinh Thiên Đế cũng không hề biết ngươi vì muốn giết cả nhà lão ta nên mới cưới Sở Vân Sanh chứ gì?

- Ngươi chán sống rồi à?

- Ha ha, sao nào? Tạ Dật Trần, nói trúng tim đen của ngươi rồi à? Lẽ nào ngươi cam tâm tình nguyện cưới Sở Vân Sanh à? Nếu như ngươi thật lòng đối đãi với nàng ta, thì sao lại cứ để mặc nàng ta ăn phải kẹo mà ta đã hạ độc?

- Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi?

Tạ Dật Trần hạ giọng hỏi.

Ông lão bán kẹo nói:

- Ta không sợ chết, ta là một tên nên chết từ một nghìn năm trước, chỉ sống nhẫn nhục những năm nay thôi, nhưng ta vẫn sống là vì không để người khác chết vô ích. Ta có thể chết, nhưng không phải hiện giờ.

Từ xa vang tới một âm thanh cực lớn, có lẽ là trời sắp đổ cơn mưa, vô cùng não nề.

Tạ Dật Trần không nói gì, ông lão bán kẹo cũng cúi đầu khá lâu, nỗi hận trên mặt dần biến mất, trên mặt chỉ còn lại nỗi nhớ và nỗi buồn, sau đó, nghe ông ta nói:

- Dật Trần, những năm nay ngươi sống một mình vẫn ổn chứ?

-Ầm ầm—

Tiếng sấm che lấp tiếng thở dài của ông lão bán kẹo, cũng che lại sự im lặng của Tạ Dật Trần.

- Ngươi có nhớ ta không, ta họ Triệu, lúc đó ta ở bên cạnh nhà ngươi, ta còn có một người cháu, lúc đó các ngươi hay chơi với nhau.

Ông lão bán kẹo lại thở dài:

- E là ngươi quên rồi, lúc đó ngươi còn nhỏ quá.

Tạ Dật Trần có lẽ có nhớ những chuyện đó, nhưng ấn tượng vô cùng mờ nhạt, khi Ngọc Kinh Thiên Đế thủ thành tuổi của hắn thực sự vẫn còn nhỏ, chỉ nhớ rằng lam hoả cháy rực cả một thôn, đoạn ký ức đó đau khổ quá mức, nói chung nó như tự động bị lướt qua trong đầu.

Có lẽ vì Triệu Khánh Viễn đã lớn tuổi nên hay nhớ lại chuyện lúc trước, cho dù phía đối diện là Tạ Dật Trần lạnh lùng như băng, hắn cũng có thể tự chìm đắm vào trong thế giới của mình, tự mình hồi tưởng.

Con Chu Yếm ở liếm láp vết thương của bản thân, nghển cổ thấy thấy Tạ Dật Trần thu kiếm lại thì cũng chạy tới dưới chân núi.

Triệu Khánh Viễn lại nói:

- Hôm nay ngươi là tới tìm ta phải không?

Hắn cười cười, nhìn mặt Tạ Dật Trần :

- Ngươi rất thông minh, hôm đó khi nhìn thấy máu của Chu Khuyển thì ngay lập tức cảm thấy có điều gì không đúng.”

Chân mày của Tạ Dật Trần dần giãn ra, khoé mắt khiến hắn trông rất lạnh nhạt, hỏi:

- Các người thức tỉnh Chu Khuyển bằng cách nào?

Triệu Khánh Viễn sờ vào bộ râu của mình nói:

- Đại hạn của Ngọc Kinh đã tới, thiên hạ sẽ đại loạn, chính là lúc Chu Khuyển sẽ hiện thân.

Hắn đổi chủ đề, đột nhiên hỏi:

- Ta nghe nói, các người định quyết chiến với các môn phái khác ở núi Thiên Lang khi mùa xuân vừa tới?

Mỗi hai trăm năm, các môn phái sẽ gặp nhau giao lưu tiên thuật ở núi Thiên Lang, đó là truyền thống của Tiên giới, cũng là một ngày trọng đại, phương thức tỉ thí sẽ là đi xuống đáy Trảm Kình Hải lấy Táp Đạp Lưu Tinh kiếm. Thanh kiếm này đã ngủ sâu suối đáy Trảm Kình Hải hàng vạn năm rồi.

Tạ Dật Trần ánh mắt sắc lạnh:

- Ngươi muốn làm gì?

- Ha ha ha!

Triệu Khánh Viễn nhìn Tạ Dật Trần vài giây, đột nhiên lần nữa cười lớn:

- Sao nào? Ngươi lo lắng ta sẽ giết Sở Vân Sanh?

Tạ Dật Trần nhìn hắn, khuôn miệng mím chặt.

- Hay là nói—

Triệu Khánh Viễn tới gần một chút, vết sẹo trên mặt trông càng thêm rõ:

- Ngươi chẳng dám cho Sở Vân Sanh biết thân phận thật sự của ngươi?

Tạ Dật Trần chậm rãi mở miệng, giọng điệu khiến người khác có cảm giác sinh sợ chết người:

- Triệu Khánh Viễn, các người nếu như dám động vào Sở Vân Sanh dù chỉ một phân, thì ta sẽ bắt các ngươi phải đền mạng.