Ban đêm tĩnh lặng.
Đây là lần đầu tiên Sở Vân Sanh nhìn thấy Tạ Dật Trần tức giận, lúc hắn giận có lẽ sẽ không thể hiện quá rõ ràng, chỉ là đáy mắt sẽ đỏ như máu, nhiệt độ xung quanh lạnh như băng.
Mọi người đều rời đi, đến cả Vương lão gia cũng đã được đám tôi tớ khiêng đi.
Chỉ còn lại một mớ hỗn độn trên mặt đất.
Sở Vân Sanh chậm rì rì đi tới bên cạnh Tạ Dật Trần, nắm tay áo của hắn, nhỏ giọng gọi một tiếng,
- Sư huynh.
Tạ Dật Trần khẽ "Ừm" một cái, sau đó thu kiếm lại, quay đầu thấy Sở Vân Sanh vẫn ngơ ngác nhìn mình, hỏi:
- Dọa nàng sợ rồi?
Chóp mũi Sở Vân Sanh chua xót, đột nhiên đủ mọi cảm xúc trào lên trong tâm trí, bị Tạ Dật Trần ném vào Tiên Giới, bị Vương lão gia đùa giỡn, cực kỳ ấm ức, bất chấp dù đang ở trên đường mà ôm chầm lấy Tạ Dật Trần, còn hít hít mũi.
- Sư huynh, chàng tức giận sao? Giận tên nam nhân đó? Chàng cũng đã chặt ngón tay của lão ta rồi, không nên tức giận nữa.
Tạ Dật Trần im lặng một lúc, không biết nên nói gì 一一 chính hắn cũng không rõ lúc này mình đang nghĩ cái gì. Thế là vươn tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc nàng. Hắn lo lắng cái tên Thập Lục kia không đáng tin, muốn trực tiếp mang Sở Vân Sanh theo bên cạnh mình, lại nghĩ tới chuyện bản thân sắp phải làm, hắn nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.
Hắn thuận theo mà để cho Sở Vân Sanh ôm mình, một lát sau mới bảo:
- Trở về đi.
一
Liên tiếp mấy ngày Thập Lục đều ở trong Túy Hoan Lâu nghe Ân nương hát khúc, không sốt ruột chút nào. Trái lại khiến cho Sở Vân Sanh gấp gáp không thôi, cuối cùng nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi hắn:
- Sư huynh, huynh định làm thế nào? Mỗi ngày ở chỗ này nghe hát, không bắt người đã đâm huynh bị thương à?
Thập Lục nhấp một hớp rượu, cười nói:
- Ta ngày ngày tới gặp Ân nương, hắn chắc chắn biết rõ, cứ chờ xem, chỉ trong hai ngày này thôi, ta đoán chắc hắn sắp xuất hiện rồi.
Loại chuyện này không được nóng vội, Sở Vân Sanh đành phải kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi nàng cảm giác mình sắp biết hát hết mấy khúc này rồi, cuối cùng Thập Lục mới bảo người nọ đã tới.
Tức khắc Sở Vân Sanh dâng lên kích động, quét mắt nhìn xung quanh Túy Hoan Lâu một vòng, nhỏ giọng hỏi:
- Người nào?
- Là nam nhân trung niên mặc y phục màu xanh đậm trên lầu hai ở bên trái kia kìa.
Sở Vân Sanh ngẩng đầu thoáng nhìn qua nam nhân nọ, tướng mạo bình thường, chiều cao bình thường, là một người mà đặt vào trong đám đông sẽ không còn tìm ra nữa, nàng hỏi:
- Huynh chắc không?
- Không sai.
Thập Lục gật đầu,
- Trên tay phải của người nọ có một vết bớt màu tím xanh, ta nhớ rất rõ.
Dừng một chút, Thập Lục còn nói:
- Lát nữa ta sẽ đi gặp hắn trước, muội ở lại đâythay ta chăm sóc Ân nương, tuyệt đối không được để nàng ấy bị thương.
Vừa dứt lời, khúc nhạc cũng hết, mọi người reo hò, Sở Vân Sanh liếc mắt nhìn chằm chằm vào người ở lầu hai, chỉ thấy hắn hơi ngoảnh đầu lại, sau đó một tia sáng lạnh lẽo xuất hiện cạnh hắn ta.
Sở Vân Sanh vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở:
- Người nọ rút kiếm.
Tay Thập Lục đặt ở trong tay áo làm một cái tiên thuật, Sở Vân Sanh cũng chuẩn bị thừa dịp náo loạn mà dẫn n nương ra ngoài.
Sở Vân Sanh chuẩn bị đi đến bên cạnh Ân nương, Thập Lục cũng đứng dậy, dự định bay về phía lầu hai. Không ngờ đúng vào lúc này, Ân nương đột nhiên đoạt lấy nhạc cụ trong tay của nữ tỳ bà bên cạnh, năm ngón tay khẽ động, dây đàn tinh tinh vang dội.
Sở Vân Sanh vốn đang cảm thấy quái lạ, thì trông thấy ánh mắt sắc bén của Ân nương, đột nhiên hất tay lên, ném tỳ bà trong tay về phía trước.
Trong một thoáng này, Sở Vân Sanh đã nhận ra có gì đó không đúng, nhìn dáng vẻ và lực tay này, Ân nương không hề giống một nữ tử yếu đuối bình thường chút nào. Thế nhưng hoàn toàn không cho nàng bất kỳ thời gian suy nghĩ nào 一 đàn tỳ bà bay thẳng về hướng Sở Vân Sanh, nàng kinh hãi nhảy vọt lên, đá văng chiếc đàn kia chỉ bằng một cước.
Thấy có người đánh nhau, ca kỹ trong Túy Hoan Lâu thay phiên nhau hét lên chạy ra ngoài, đến cả khách khứa cũng loạn thành một nùi.
- Ân nương!
Thập Lục hét lớn một tiếng, Sở Vân Sanh ngẩng đầu thì thấy n nương bay tới, ngay sau đó, cả người mình bị dây thừng trói chặt.
Ân nương này thế mà lại không phải người phàm!
Còn chưa kịp nghĩ ngợi, Ân nương đã bay tới sau lưng, đặt ngón trỏ vào lòng bàn tay của Sở Vân Sanh, cười lạnh một tiếng,
- Sở sư đệ, ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?
Sở Vân Sanh nghe vậy, lông mày khẽ giật.
Nàng nói:
- Ta đương nhiên là nam!
Ân nương cười to:
- Ngươi cho rằng ta là đứa ngu sao? Sở Vân Sanh, ngươi không phải là nữ nhi của Thiên Đế Ngọc Kinh à?
Sở Vân Sanh thầm nghĩ lai lịch của Ân nương này không đơn giản, không chỉ nhận ra lớp ngụy trang của mình mà lại còn biết mình tên gì.
Nàng giương mắt nhìn nam nhân ở lầu hai kia, chỉ thấy hắn mang vẻ mặt lạnh lùng, dường như không ngạc nhiên chút nào. Sở Vân Sanh đột nhiên nghĩ ra cách, lật người lại đằng sau, thân thể bị trói lập tức được thả lỏng ra. Những mánh khóe nhỏ của bọn yêu quái này nàng cũng không xem ra gì.
Sợi dây thừng này vốn có thể giam cầm tiên thuật, nhưng đối với một thượng tiên có thiên phú dị bẩm như Sở Vân Sanh, hoàn toàn không dùng được. Cho nên khi Ân nương vẫn còn đang khiếp sợ, Sở Vân Sanh đã tát bốp bốp vào hai bên mặt của nàng ta.
- Ân nương!
Thập Lục đau lòng hô lên.
Sở Vân Sanh không thèm quan tâm mấy chuyện yêu đương này của Thập Lục sư huynh, hiện tại nàng chỉ biết người tên n nương này rất có vấn đề. Ngay lúc khách khứa chạy tán loạn như ong vỡ tổ, Sở Vân Sanh rút kiếm ra, kề ngay bên cạnh cổ Ân nương.
- Hừ, không ngờ ngươi lại tiếp cận Thập Lục sư huynh với ý đồ riêng! Uổng cho sư huynh của ta đối tốt với ngươi như vậy!
Nhắc tới Thập Lục, n nương cắn răng vẻ mặt đầy sự căm hận, nàng ta quay mặt đi, kiên quyết không nhìn về hướng Thập Lục nữa. Sở Vân Sanh dùng dây thừng trói gô cổ và chéo cánh tay nàng ta ra sau lưng, tiếp đó nói với Thập Lục:
- Thập Lục sư huynh! Ngây người cái gì?
Thập Lục như mới tỉnh lại từ trong mộng, lúc này mới nhớ ra mình đến để làm gì. Bay về phía lầu hai, tốt xấu gì Thập Lục cũng là người xuất sắc trong đám đệ tử của phái Huyền Cơ. Khi nghiêm túc chiến đấu thì hầu như là bách chiến bách thắng, sau khi qua mấy chiêu, nam nhân mặc y phục màu lam kia liên tục bại lui, ngay vào lúc Thập Lục chuẩn bị đâm một kiếm xuống.