Chương 21: Hồ Sí Diễm

Ngày mười tám tháng Giêng, dù chuyện trong nhân gian vẫn chưa kết thúc, Sở Vân Sanh và Tạ Dật Trần cũng phải quay về. Không phải vì bất cứ điều gì khác, mà là vì bệnh của Tạ Dật Trần.

Từ khi Tạ Dật Trần lấy lại trí nhớ, hắn đột nhiên mắc một loại bệnh lạ, cứ mỗi khi tới ngày 18 tháng Giêng, toàn thân hắn sẽ bị bỏng, lạnh thấu xương can, thần trí bất ổn, không tỉnh táo, hắn sẽ ở trong tình trạng này cho đến hết tháng.

Mặc dù đã tìm thần y ở khắp nơi nhưng không có ai có thể trị được bệnh của hắn. Vì vậy, Tạ Dật Trần chỉ có thế gắng gượng chống chọi. Cứ chống chọi như vậy suốt hai nghìn năm.

Xưa kia Tạ Dật Trân đều nhốt bản thân trong hồ Sí Diễm cạnh Ngọc Kinh. Nhưng giờ đây, hắn có Sở Vân Sanh ở bên.

Sở Vân Sanh từng nghe sư huynh nói về bệnh của Tạ Dật Trần, nói Phong Ma của hắn khó kiềm chế, cả người vô cùng đau đớn khó mà chịu nổi, giống như có lửa đang đốt từng thớ thịt. lại giống như lấy nước làm lạnh từng chút một, đóng băng xương lại. Lửa và băng, hai nỗi đau rất lớn, dường như có thể giết chết một người trong mười mấy ngày ngắn ngủi này.

- Thực sự không biết sao sư huynh lại sống sót qua được ngần ấy năm. Nếu đổi lại là ta, ta thà chết còn hơn.

Thập Lục sư huynh từng nói vậy.

Thập Lục sư huynh còn nói, khi Tạ Dật Trần phát bệnh, hắn sẽ mất hết thần trí, vì vậy bắt buộc phải xích người hắn lại, đề phòng làm thương người khác.

Sở Vân Sanh và tạ Dật Trần tiến vào đáy hồ Sí Diễm. Ở đây có một căn phòng đơn sơ được làm bằng đá đen, nước hồ không tràn vào được.

Sở Vân Sanh vốn tưởng cái gọi là “Tự trói mình” chỉ là quấn dây xích quanh cánh tay vài cái. Không ngờ sự thật lại không như nàng nghĩ.

Nàng tận mắt nhìn thấy Tạ Dật Trần điềm tĩnh và lạnh lùng kéo một đầu sợi dây xích, trên mỗi sợi dây xích có một hàng đinh mảnh dài. Hắn ngắm những chiếc đinh vào cổ tay trái, không chút do dự đóng mạnh xuống.

Sở Vân Sanh kinh ngạc hét lên.

Sau đó, Tạ Dật Trần vẫn bình tĩnh tiếp tục đóng những chiếc đinh còn lại vào cẳng tay. Bình tĩnh tới mức làm Sở Vân Sanh nghĩ rằng hắn không biết đau, hoặc không phải thân thể hắn ta đang phải chịu cơn đau.

Tạ Dật Trần đặt cánh tay trái bị đóng đinh trên khung sắt, ngước mắt lên liếc Sở Vân Sanh đang sợ hãi bắt đầu nức nở, nhẹ giọng nói:

- Lại đây, giúp ta đóng đinh lên cánh tay phải.

Sở Vân Sanh cắn môi dưới, lắc đầu, không muốn làm.

Tạ Dật Trần thở dài rồi nói:

- Nhanh nào.

Sở vân Sanh vừa khóc vừa nhặt sợi xích bên tay phải của Tạ Dật Trần lên, sợi xích giống như nặng hàng nghìn cân vậy, nước mắt nàng lưng tròng. Sở Vân Sanh chạm vào những chiếc đinh trên sợi xích, cổ tay run rẩy hồi lâu, cuối cùng nàng cắn chặt răng, nhắm mắt lại, cố sức đóng đinh vào.

Cứ như vậy, Sở Vân Sanh cảm thấy như đang ghim những chiếc đinh này vào tim mình, trong tim như rỉ máu. Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, bắt đầu òa khóc lên.

Gần như nhói tai.

Tạ Dật Trần sống hai nghìn năm chưa từng thấy có ai khóc như thế vì bản thân. Mỗi năm bệnh tật hành hạ hắn, hắn cũng đều quen rồi. Vậy mà giờ hắn lại đột nhiên nhận ra, hắn cũng biết đau. Tạ Dật Trần nhìn những giọt nước mắt của nàng, nó còn nóng hơn cả bệnh tình của hắn, trái tim như thắt lại, hắn chậm rãi giơ tay lên, khẽ thở dài:

- Khóc gì? Không đau.

Lời nói như thế càng khiến nàng đau lòng hơn, nàng khóc nức nở không nói lên lời. Đột nhiên ôm lấy cổ Tạ Dật Trần rồi gào khóc to hơn.

- Sư Huynh.... Sư huynh...

Sở Vân Sanh nghẹn ngào không ngừng gọi Tạ Dật Trần, như thể nếu làm vậy sẽ giúp hắn đỡ đau hơn,

- Sư huynh, ta không muốn chàng đau như vậy đâu.

Nước mắt của Sở Vân Sanh như chảy vào tim hắn. Hắn khẽ xoa đầu nàng, an ủi:

- Lát nữa ra ngoài đợi ta, dù có chuyện gì xảy ra, có nghe thấy gì cũng không được vào, nghe rõ chưa? Bệnh của ta một khi phát tác thì sẽ không làm chủ được bản thân, nhưng ta không muốn làm nàng bị thương.

Sở Vân Sanh nói không được, không nói cũng không được, chỉ khóc. Người trước mặt là phu quân của nàng, làm sao có thể nói nàng không đau lòng chứ.

Lúc này Tạ Dật Trần dang rộng hai tay, giống như muốn ôm Sở Vân Sanh vào lòng. Hắn hơi quay đầu, nhắc lại lần nữa:

- Sở Vân sanh, nghe rõ chưa?

Nàng lau nước mắt, gật đầu, đóng những chiếc đinh còn lại cho hắn xong, thì lấy khăn tay ra lau vết máu chảy ra từ cánh tay của hắn.

Sau đó đi ra ngoài mà không nói một lời, nàng ngồi cạnh bãi cỏ bên hồ, vùi đầu vào đầu gối của mình.

Sau khi nàng rời đi, ngôi nhà đá đen trở nên im lặng đến chết chóc, giống như những năm trước, Tạ Dật Trần khẽ rũ mắt xuống, yên lặng chờ lúc phát bệnh, khi trời vừa sáng, giữa các ngón tay xuất hiện cơn đau.

Sau đó, nó lan ra từng chút một, từ năm ngón tay đến cánh tay, rồi đến ngực, rồi đến đùi, và cuối cùng là đầu choáng váng, xích sắt bắt đầu phát ra âm thanh rung động rất lớn. Đó là Tạ Dật Trần không kiểm soát được cơn đau, bắt đầu run rẩy.

Hắn cắn răng, nắm chặt tay lại, cố gắng để bản thân có thể tỉnh táo.

Nhưng tất cả đều vô dụng.

Tay chân của Tạ Dật Trần nổi đầy gân xanh, hắn định thoát khỏi xiềng xích, nhưng những chiếc đinh trên cánh tay vẫn giữ chặt hắn lại. Máu trên cánh tay của hắn ứa chảy, trông rất đáng sợ.

Bên ngoài sóng vỗ rì rào, nước tạt vào những viên đá đen, cơn gió lạnh lùa vào qua những kẽ nứt trên những viên đá, khiến hắn rùng mình vì lạnh.