Cả Cửu Châu rộng lớn này không có con yêu quái nào là không do Ngọc Kinh Thiên đế quản lý, Sở Vân Sanh chưa từng nghĩ rằng có người hận Phụ Quân nàng như thế, nàng vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, nói:
- Nếu như ngươi hận Phụ Quân ta, vậy thì sao lại làm hại những đứa trẻ vô tội kia, hiện giờ Tam Hoàng Tử Doanh Châu chỉ là một tên phàm nhân đã mất hết tiên thuật, hà cớ gì ngươi phải giết hại huynh ấy? Hừ, thật khiến cho người ta phải kinh tởm mà!
- Tam Hoàng Tử Doanh Châu?
Ông lão bán kẹo như thể nghe thấy chuyện cười gì, nhìn lên trời hét lớn:
- Hoàng Tử Doanh Châu thì liên quan gì tới ta? Người ta muốn giết là ngươi! Là Phụ Quân ngươi!
- Hoàng Tử Doanh Châu không liên quan tới ngươi?
Sở Vân Sanh vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: “Lẽ nào có người muốn giết Thái Tử chỉ vì tranh quyền đoạt vị trong Hoàng Cung Đại Chu mà thôi, thật ra chẳng liên quan gì tới những yêu quái kia, còn Tam Hoàng Tử Doanh Châu là vì có quá nhiều kiếp nạn, lại thêm vận khí không tốt không may gặp phải mà thôi sao.”
- Tam Hoàng Tử Doanh Châu liên can gì tới ta chứ!
Ông lão trợn trừng mắt, vết sẹo trên mặt càng làm người ta kinh hãi, ông ta hét lớn một tiếng:
- Đừng phí lời nữa, hôm nay ta phải giết ngươi!
Tuy rằng ngày thường Sở Vân Sanh luyện tập tiên thuật đều là lười nhác ham vui, nhưng may là thông minh hơn người, vào những lúc nguy hiểm như này nàng không bao giờ thấy hoảng sợ luống cuống, lập tức cầm kiếm tiếp chiêu.
Con yêu quái đó sử dụng hết công lực, yêu thuật ác độc, chiêu nào cũng áp chế kẻ địch, toàn là những chiêu hại mình hại người. Nhưng mà Sở Vân Sanh lại không muốn giết ông ta, mà chỉ muốn bắt ông ta về thẩm vấn, dù sao thì loại tiểu yêu chưa tu luyện thành Thần như này lại hận thù Phụ Quân nàng tới thế, thì chắc chắn có nguyên nhân. Vả lại ông ta chưa chắc chỉ có một người, Sở Vân Sanh muốn hỏi cho rõ, vì thế mỗi lần ra tay đều giữ lại ba phần công lực.
Mục đích của hai người khác nhau, cho nên trong một khoảng thời gian khó phân cao thấp, bất phân thắng bại.
Còn Tạ Dật Trần vừa mới đuổi tới miếu thờ dưới chân núi, thì thấy trong miếu thờ ánh lửa nhập nhằng, có người hét:
- Không ổn rồi không thấy Thái Tử nữa!
Hắn quay đầu, lại nghe có người nói:
- Quý Phi không thấy đâu! Mau đi tìm Quý Phi!
Tạ Dật Trần thót tim, cảm giác như mọi chuyện không đúng, giống nhiều sợi dây đan chồng lên nhau thành một mớ rối tung, hắn phải tìm ra đầu mối.
Chuyện gấp hiện giờ là cần tìm ra tên hoà thượng giả đã hạ độc, Tạ Dật Trần nghĩ rằng hiện giờ Thái Tử và Quý Phi đang ở trong tay của tên hoà thượng giả đó.
Lúc này Tạ Dật Trần trúng độc càng nghiêm trọng hơn, hận không thể nhảy vào nước lạnh, hắn lại nhớ tới Sở Vân Sanh, lo lắng bây giờ nàng đang đuổi theo yêu quái.
Nếu như đuổi kịp ông lão bán kẹo đường nhân đó…
Tạ Dật Trần cau mày, đè nén cảm xúc khác lạ của mình xuống, bay tới phương xa.
Sở Vân Sanh là kiểu người khi giao đấu với người khác rất dễ bị nóng nảy, nàng thấy bản thân không thể đánh bại được lão ta, thấy buồn bực, tức giận vô cùng, không muốn lãng phí thêm thời gian với lão ta nữa, thầm nghĩ muốn giết chết tên yêu quái này luôn, đâu cần bắt hắn lại thẩm vấn làm gì, dù sao thì những con tiểu yêu thể này cũng không giết được nàng và Phụ Quân nàng.
Nghĩ như thế, lập tức thanh kiếm trong tay nàng trở nên hung tàn hơn, hầu như chiêu nào cũng là chí mạng. Trong chốc lát, ông lão không tiếp chiêu được, liên tục lùi về sau, nhìn lên trời hét một tiếng, tiếng hét ấy như sấm bên tai.
Sở Vân Sanh đoán đột nhiên ông ta hét lớn là vì muốn kéo đồng bọn tới, dù sao thì giờ ông ta cũng đã bị thương, nếu như không có đồng bọn giúp đỡ, thì không tới nửa canh giờ, Sở Vân Sanh sẽ khiến ông ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng ông ta cũng tuyệt đối không chịu thua, cho dù bản thân đã rơi vào bước đường này, thì ông ta cũng cắn răng không chịu nhận thua, tràn đầy sát ý.
Sở Vân Sanh đang vội đi tìm Tạ Dật Trần đang trúng độc, nàng lùi lại hai bước, định một kiếm kết liễu con yêu quái đó. Nhưng khi kiếm vừa mới nhắm chuẩn vào mệnh môn của yêu quái, chỉ còn cách có ba tấc, thì đột nhiên có một thanh kiếm khác bay tới từ đằng sau, hình như cũng muốn lấy mạng của yêu quái.
Đáng tiếc, hai thanh kiếm va vào nhau, sau đó bay sang hai bên, sượt qua người tên yêu quái, Sở Vân Sanh vừa thất vọng cũng vừa kinh ngạc, nhẹ nhàng “A” một tiếng, quay đầu.
Đằng sau là Tạ Dật Trần.
A, hoá ra là Tạ Dật Trần cũng muốn giết hắn.
Đúng là trùng hợp, chỉ đáng tiếc.
Ngay lúc Sở Vân Sanh quay đầu, thì con yêu quái kia nhân cơ hội chạy mất.
- y da!
Nàng tức giận đá chân, đang định đuổi theo, thì lại nhìn thấy Tạ Dật Trần ở phía sau kiệt sức, ngã lăn ra đất.
-Tạ Dật Trần!
Sở Vân Sanh bay qua đó, ôm lấy Tạ Dật Trần trước khi hắn ngã xuống, lắng nhẹ.
- Tạ Dật Trần, Tạ Dật Trần, mau tỉnh lại!
Cả người Tạ Dật Trần đỏ ửng, từ dưới cằm trở xuống tận sâu trong vạt áo bên trong, Sở Vân Sanh không quan tâm gì khác, xé rách luôn vạt áo trong ra, đến ngực cũng đỏ ửng, làn da của hắn vốn trắng hơn những nam tử khác một ít, nên những màu đỏ đó trông càng ghê người hơn.
Sở Vân Sanh bị dọa tới sắp khóc, nàng không biết Tạ Dật Trần trúng phải độc gì, lại sợ hắn sẽ giống như Thập Lục sư huynh, hôn mê bất tỉnh, không biết do nguyên nhân gì.
Có lẽ là do Sở Vân Sanh làm ầm, Tạ Dật Trần dần tỉnh lại, mở nửa mắt, khẽ mở miệng, dường như muốn nói gì đó, Sở Vân Sanh mau chóng ghé tai sát vào:
- Hở? Huynh nói gì thế?
Tạ Dật Trần không nói gì, chỉ thở một hơi, sau đó đột nhiên giơ tay ra kéo vai nàng.
Sau đó, Sở Vân Sanh nhìn thấy khuôn mặt khiến người khác động lòng kia của Tạ Dật Trần từ từ tới gần, tim nàng đập loạn xạ, hơi mở miệng ra, lúc nàng định nhắm mắt lại thì Tạ Dật Trần lại dựa vào vai của nàng.
Sở Vân Sanh thở phào một hơi, không biết là thấy thất vọng hay nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, Tạ Dật Trần lại động đậy, đầu dựa vào sát hơn, Sở Vân Sanh ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ trên người hắn, sau đó Tạ Dật Trần ôm chặt lấy nàng, cắn nhẹ vào vành tai nàng.