Chương 3. Giao Dịch Bí Mật
"Ngô Uyên, chẳng lẽ ngươi sợ bị ta đánh bại? Ở tiểu bỉ lần trước, ngươi là người thứ nhất cơ mà."
Tiếng Từ Viễn Hàn như hồng chung, tận lực phóng đại, rốt cục dẫn tới tất cả đệ tử võ viện đều nhìn lại.
" Chẳng lẽ Ngô Uyên không dám nhận?"
"Từ Viễn Hàn cũng không dễ chọc, lần trước Ngô Uyên may mắn mới thắng."
"Ngô Uyên mới chính thức lợi hại, đoạn thời gian trước đột nhiên khai khiếu, ba lần võ viện tiểu bỉ gần nhất,thành tích là từ thứ mười, lại thứ tư, lần trước càng cướp đoạt đệ nhất!"
Đông đảo đệ tử võ viện khe khẽ bàn luận lấy.
Bọn họ cũng đều biết hai vị này là nhân vật phong vân của võ viện.
Từ Viễn Hàn, thiên phú cực cao, gia thế phi phàm, năm gần 15 tuổi chính là Thất phẩm võ sĩ, tiền đồ vô lượng.
Ngô Uyên? Gia thế phổ thông, lại một tiếng hót lên làm kinh người, ngay cả viện trưởng cũng than thở không thôi.
"Theo lời phu tử nói, lấy đại thế đè người, người bình thường nếu chịu không nổi chỉ trích, tự sẽ làm ra cử động thất thường."
Từ Viễn Hàn nhìn chằm chằm Ngô Uyên:
"Ta phải cùng Ngô Uyên giao thủ nhiều lần hơn, mới có thể kiểm tra giới hạn của hắn, lại đi thỉnh giáo mấy vị thúc bá, luyện tập chiêu số ứng đối."
Hơn một năm nay, hắn ở bên trên võ viện tiểu bỉ đã liên tục đứng thứ nhất mười tám lần, đối với tiến vào Vân Võ điện là tình thế bắt buộc.
Không ngờ rằng, tới gần thi đấu, đột nhiên có một cái Ngô Uyên nhảy ra.
"Ta xác thực sợ thua, Từ Viễn Hàn, so đấu giữa chúng ta, đợi đến thi đấu rồi nói sau."
Ngô Uyên mỉm cười nói, không thèm để ý chút nào đông đảo ánh mắt của đệ tử võ viện.
Mặt mũi? Trẻ con mới quan tâm thứ này.
Ba lần tiểu bỉ trước đó, Ngô Uyên cố gắng khống chế xếp hạng, lần sau cao hơn lần trước, chẳng qua là vì không muốn cướp đoạt hạng nhất quá đột ngột.
"Hả?"
Từ Viễn Hàn nghe vậy thì con ngươi co rụt lại, hắn không nghĩ tới Ngô Uyên lại trả lời như thế.
Tại trong nhận biết của hắn, đổi lại là bản thân, dưới tình huống vạn người nhìn chằm chằm, sợ cũng khó khăn bình ổn tâm tính.
"Thật không tiếp?"
Từ Viễn Hàn trầm giọng nói.
"Không tiếp."
Ngô Uyên cười lắc đầu.
Từ Viễn Hàn trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cười một tiếng:
"Được, Ngô Uyên, ngươi có chút ý tứ, vậy thì chờ bên trên thi đấu lại quyết đấu."
Từ Viễn Hàn không tiếp tục đứng lại nữa, quay người, mang theo mấy tên tùy tùng rời đi khỏi diễn võ trường.
Một màn này, để rất nhiều chờ mong Từ Viễn Hàn lấy Phủ tướng quân quyền thế đè người có chút thất vọng.
Ngô Uyên cũng rất bình tĩnh, cái này ở trong dự liệu của hắn.
"Xếp hạng của ta ở trong ba lần tiểu bỉ không ngừng tăng cao, danh sách có lẽ đã được đặt lên bàn quận thủ, Trấn Thủ tướng quân ta thì không thể trêu vào, nhưng mà vỏn vọn một nhi tử của Tướng quân thì ta phải sợ?"
Trấn Thủ tướng quân.
Tại bên trong Ly Thành quận là đại nhân vật gần với quận thủ nhất, Từ Viễn Hàn là con trai của Trấn Thủ tướng quân, tự nhiên không phải đệ tử võ viện bình thường có thể trêu chọc.
Thế nhưng là, lời này không bao gồm Ngô Uyên đã lộ phong mang.
Quận võ viện tuyển bạt, tuyển ra tinh anh thiên tài chân chính, là một trong chức trách chính yếu nhất của quận thủ trong một nhiệm kỳ, Trấn Thủ tướng quân tuỳ tiện không dám nhúng tay.
Trung Thổ Thập Tam Châu, quần hùng tranh bá, Võ Đạo đại tông có một chút quyền quý xa hoa lãng phí hưởng lạc chút không sao, nhưng nếu ngay cả Võ Đạo tuyển bạt đều bị ăn mòn mà mất đi công bằng công chính, vậy thì tông môn cách ngày bị diệt cũng không xa.
"Huống hồ, Từ Viễn Hàn, lại không ngu xuẩn."
Ngô Uyên mỉm cười nhìn qua phương hướng Từ Viễn Hàn rời đi.
Từ Viễn Hàn sinh ra trong nhà quyền quý, lại chăm chỉ luyện tập võ nghệ không ngừng nghỉ, làm việc có lẽ có kiêu ngạo, nhưng tuyệt không phải là tên hoàn khố, sẽ không gây phiền phức bực này cho cha mình.
Dù cho thật muốn tìm Ngô Uyên phiền phức, cũng sẽ không tiến hành ở trước mặt của mọi người.
. . .
Quận tông võ viện, trong một tòa lầu cao 9 tầng cách diễn võ trường ngoài ngàn mét.
Tầng thứ bảy.
Một vị lão giả có chút còng xuống mặc thanh bào dựa vào lan can.
Phía bên phải của hắn là một vị nam tử trung niên mặc hắc bào, mặt chữ quốc, không giận tự uy.
"Từ tướng quân, như thế nào?"
Lão giả mặc thanh bào cười ha hả:
"Ta nói qua rồi, tiểu tử Ngô Uyên này, tâm tư thâm trầm, sẽ không nhận chiến."
"Trương lão ca đối với đệ tử đều rõ như lòng bàn tay, Từ mỗ bội phục, lần này, là đứa con hư của ta lỗ mãng rồi."
Nam tử trung niên mặc hắc bào mỉm cười nói:
"Nhưng mà, Trương lão ca, lời đề nghị trước đó của ta, thật không muốn?"
"Không phải ta không muốn, là quận thủ."
Lão giả mặc thanh bào liếc mắt nhìn đối phương, trả lời:
"Ngươi là đệ tử hạch tâm của tông môn, nên so ta rõ ràng độ khắc nghiệt của Giám Sát điện tông môn hơn là ta."
"Ha ha, ta cũng không phải ngăn cản Ngô Uyên tiến vào Vân Võ điện, chỉ là để hắn muộn một năm."
Nam tử trung niên mặc hắc bào cười nói:
"Hắn nên đã Võ Đạo khai khiếu, Trương lão ca ngươi lại bồi dưỡng một năm, vô cùng có khả năng lấy thân phận thứ nhất của Tứ phủ để tiến vào Vân Võ điện, chính là một cái công lớn."
"Nếu như hắn năm nay liền tiến Vân Võ điện, sẽ chỉ làm đệ tử bình thường, thành tựu tương lai cho dù cao hơn, phía trên cũng chỉ sẽ cho rằng Vân Võ điện bồi dưỡng tốt."
Lão giả mặc thanh bào chỉ cười không nói.