Từng cơn gió lướt qua bầu trời trong xanh thoáng đãng, nhẹ nhàng đẩy những áng mây trắng trôi bồng bềnh giữa không trung.
Mây cứ như vậy trôi đi, lướt trên mặt biển xanh thẳm huyền bí. Mây trôi đến đâu, ánh nắng liền bị che khuất khiến mặt biển lúc thì tối như một vùng đất bí ẩn, lúc thì lại rực rỡ như một viên ngọc quý, sự thay đổi liên tục đó tạo nên một màu sắc thơ mộng cho khoảng trời cô tịch này.
Gió thổi mây trôi, đồng thời gió cũng đẩy những gợn sóng uốn lượn trên mặt biển.
Sóng nhẹ nhàng hướng về phương xa, theo những cơn gió thoảng đi đến những vùng trời mới mẻ.
Đi khắp nơi, chiêm ngưỡng đủ sự đổi thay của biển và bầu trời, nhưng đại dương thật sự rộng lớn lắm, đi mãi mà vẫn chỉ là những cảnh sắc tương tự nhau, nếu nói đến khác biệt rõ rệt thì có chăng chỉ là những đàn chim bay lượn trên bầu trời, chỉ có điều cảnh tượng ấy cũng không kéo dài được nhiều.
Cứ như vậy, sóng mà mây lại tiếp tục trôi đi trên mặt nước xanh thẳm, và cứ thế trôi mãi trôi mãi đến tận khi mặt trời dần ẩn mình phía cuối chân trời.
Một cảnh tượng hoàng hôn với những ánh nắng vàng nhạt cuối ngày tạo nên một cảnh sắc vô cùng mới lạ. Nhưng cả ngày đắm chìm trong cảnh biển đã khiến cho trong lòng dấy lên một cảm giác nhàm chán nên dù phong cảnh lần này có đẹp cách mấy thì cũng không níu kéo lại được bao lâu. Cái thật sự cần hiện tại là một cảnh sắc hoàn toàn khác biệt, một không khí hoàn toàn mới lạ, chỉ có điều mọi thứ cũng chỉ có thể dựa vào những cơn gió đưa đẩy, không thể nào biết tiếp theo sẽ gặp được những gì.
Thời gian tiếp tục chậm rãi trôi đi, ngay khi những tia nắng cuối cùng sắp biến mất, ở phương xa đột ngột bị một dải màu đen che khuất.
Sóng dường như nhận ra được thứ ngăn cản phía trước là gì. Nhưng chúng không né, cũng chẳng tránh, ngược lại dường như vô cùng hân hoan, chào đón. Gió dần thổi mạnh hơn, những con sóng theo nước thủy triều dâng cũng trở nên cao lớn, dữ tợn, nhanh chóng trôi thẳng về nơi lạ lẫm kia.
Càng lúc càng đến gần, phía trước không còn là một dải màu đen bí ẩn nữa, mà thay vào đó là một vùng đất rộng bạt ngàn kéo dài về hai phía. Vùng đất này không biết bên trong như thế nào, nhưng ở ngoài biển xa nhìn sang hai bên thì không cách nào thấy được điểm cuối.
Vùng đất rộng lớn ấy toát lên một không khí vô cùng mới lạ, khác biệt hoàn toàn với ngoài đại dương bao la kia.
Không khí này không còn là mùi mặn của biển nữa, mà là một hương vị của đất, một hương vị của núi rừng, thực vật, một hương vị tràn ngập sự sống, một hương vị khơi gợi nên những cảm giác tò mò muốn khám phá.
Trên mặt đất, một khu rừng bạt ngàn với những cây cổ thụ cao đến hàng trăm mét dần dần xuất hiện.
Nhìn từ xa, cánh rừng này như một bức tường ngăn cản giữa trời tạo thành hai thế giới riêng biệt. Dưới ánh nắng mờ nhạt, nơi này càng toát lên một vẻ gì đó vô cùng kỳ lạ.
Càng đến gần bờ, gió dần dần yếu đi, những con sóng to lớn cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vào bờ cát trắng xóa như một cái vỗ tay chào hỏi, rồi nhanh chóng rút đi trôi về biển cả.
Từ bờ cát trắng, một khung cảnh thiên nhiên hoàng hôn đặc biệt lãng mạn khiến tâm hồn dần dần bị cuốn mất.
Mãi tận đến khi mặt trời hoàn toàn ẩn mất nơi phương xa, nhường chỗ cho mặt trăng cùng bầu trời tối đen với những vì sao lấp lánh thì cảm giác bị cuốn hút này mới dần dần chìm lắng lại.
Gió vẫn tiếp tục thổi, nhưng lần này là gió đêm lạnh lẽo nên cảm giác có vẻ như vô cùng cô đơn trống vắng.
Cô đơn làm cho cảm giác muốn khám phá khu rừng tràn ngập sự sống kia càng lúc càng lớn hơn.
Lại một lần nữa thả mình cho cơn gió cuốn vào rừng sâu. Gió Xuyên qua những tán cây rậm rạp tạo nên những tiếng xào xạc của lá. Âm thanh này kết hợp với một không gian không ánh sáng giữa khu rừng đêm tạo nên cảm giác hơi đáng sợ, nhưng cũng không kém phần thú vị.
Ở ngoài biển khơi, âm thanh chủ yếu vẫn là tiếng gió thổi và tiếng sóng. Nhưng ở trong rừng lại hoàn toàn khác, những âm thanh do tự nhiên phát ra hoàn toàn bị lép vế bởi những âm thanh của sự sống, hay cụ thể hơn là tiếng kêu của những động vật sống trong rừng.
Dù là ở bất kỳ đầu, chỉ cần còn ở trong rừng là còn có động vật sinh sống. Trên những tán cây có không ít loài chim cùng loài linh trưởng sinh sống. Thân cây thì lại có những loài bò sát côn trùng. Dưới mặt đất thì có không ít động vật, vô cùng đa dạng và phong phú.
Nhưng có đôi khi, cảnh tượng trong rừng lại mang đến một cảm giác chết chóc đáng sợ, đó là khi những con thú rừng săn mồi hoặc tranh đấu.
Từng con động vật vô tội tàn sát lẫn nhau chỉ vì sinh tồn khiến cho cái nhìn về cuộc đời và sự sống trở nên vô cùng mờ mịt và buồn tẻ.
Lại tiếp tục đi, sự sống mang đến cho cuộc đời sự phong phú vô bờ bến, cảnh tượng gì cũng có thể xảy ra, cảm xúc và tình cảm cũng từ đó mà nảy nở. Đau thương, vui buồn, thích thú,.. mọi cảm xúc tạo nên một thế giới khác, tách biệt với vẻ đẹp mộc mạc mà tự nhiên mang đến.
Chỉ một cánh rừng thì quá nhỏ để hiện ra hết mọi mặt của sự sống trên đại lục này. Cơn gió lại tiếp tục cuốn đi, rời xa khỏi cánh rừng nguyên sinh, lướt qua những ngọn núi khổng lồ, rồi lại đến những thung lũng sâu thẳm. Lại đi nữa, đi mãi, những bình nguyên và đồng bằng rộng lớn dần hiện ra, một cảnh tượng khác về sự sống lại được khắc họa.
Không dừng lại ở đó, gió lại tiếp tục thoảng đi, nhưng mảnh đất này lớn lắm, không thể nào trong một đêm ngắn ngủi mà quan sát hết được, bởi vậy chỉ có thể bất đắc dĩ tóm gọn lại một góc nhỏ bé.
Nhưng chỉ một góc nhỏ bé đó cũng đã phác họa nên được một khung cảnh phong phú và thú vị về sự sống. Chỉ là ở trên mảnh đất này có một điều rất đặc biệt, đó là dù sinh vật có đa dạng và phong phú thế nào, thì ở bất cứ nơi đâu, một loài sinh vật đều nắm vị trí bá chủ tuyệt đối, sinh vật đó gọi là Con Người. ……………………………………………………….
Ở phía tây nam của đại lục là một cánh rừng nguyên sinh rộng lớn, xét về diện tích, đây có lẽ là nơi tồn tại thảm thực vật rậm rạp và phong phú nhất của mảnh đất này.
Đây cũng là nơi bắt nguồn về những câu chuyện cổ tích rừng rậm với Tộc Tinh Linh hiền lành thân thiện cũng như Thú Tộc tàn ác dã man, hoặc chí ít cũng là những câu chuyện về động vật hoang dã. Tất cả những lời kể ấy đều phác họa nên một khu rừng hoang sơ, bí ẩn và không kém phần đẹp đẽ.
Nhưng sự thực nơi đây thì chỉ có những kẻ sinh sống lâu dài mới hiểu rõ được.
Ở mảnh đất núi rừng tây nam này thì có lẽ ngoài núi ra thì những cây cổ thụ kia là cao nhất. Từng tán cây khổng lồ che khuất cả một vùng đất bé nhỏ.
Nhưng không, xen kẽ trong khu rừng là những tòa thành với bức tường khổng lồ, cao hơn cả những cây cổ thụ kia, nhìn không khác gì một ngọn núi nhỏ cả.
Số lượng của những tòa thành này so với diện tích khu rừng thì không đáng là bao, nhưng cũng tuyệt đối không phải là số ít.
Mà công trình quy mô khổng lồ thế này,là do một tộc thuộc Con Người xây dựng nên, đó là Cương Tộc.
Nhắc đến Cương Tộc thì phần lớn những sinh vật tồn tại trên đại lục này đều không hề rõ ràng đây là gì. Hào quang của Tộc Tinh Linh và Thú Tộc là hai biểu tượng của khu vực tây nam, hoàn toàn làm lu mờ đi những tộc khác.
Mà thật sự Cương Tộc cũng chẳng phải là tộc lớn mạnh gì. Nhìn về quá khứ không xa, Cương Tộc có ưu thế trời sinh về thân thể to lớn mạnh mẽ, áp đảo hoàn toàn các tộc loài người. Nhưng bù lại, khả năng sinh sản của bọn họ cực kỳ kém cỏi, cộng thêm môi trường sinh tồn dã man trong rừng khiến số lượng người trong tộc càng thêm ít đi.
Bởi lẽ đó, dù mỗi người trong Cương Tộc có sức mạnh khủng khiếp, nhưng cả ngàn năm nay không cách nào ngóc đầu lên được.
Lại nhìn về hiện tại, sau một cuộc biến động cải cách, Cương Tộc mặc kệ mọi sự ngăn cản của các tộc khác, dưới sự lãnh đạo của hai vị cường giả, toàn tộc bắt đầu quật khởi, hợp nhất những bộ tộc Cương rải rác lại, hình thành một Cương Tộc mạnh mẽ đủ sức đứng ngang hàng với các tộc khác.
Và Cương Tộc gọi hai vị lãnh tụ đó là Thượng Vương và Tế Sư.
Nhưng thời đại của hai người này đã qua được một thời gian ngắn, họ dần giao việc quản lý bộ tộc cho con cháu và tập trung vào việc cầm binh bảo vệ bộ tộc.
Mà hai người kế thừa bọn họ, lần lượt được gọi là Đại Vương và Đại Tế Sư.
………………………………..
Ở một nơi sâu trong rừng, bên cạnh dòng sông Vinh rộng lớn là một tòa thành khổng lồ. Tòa thành này tuyệt đối là lớn nhất so với những tòa còn lại ở nơi này. Đây là trung tâm chính trị nòng cốt nhất để quản lý toàn bộ Cương Tộc, và nó được gọi là Vương Thành.
Tuy toàn bộ cao tầng trong tộc đều sống ở nơi này, nhưng bởi bộ tộc có khá ít người, lại vào đêm khuya nên thường là rất ít người đi lại trong thành.
Nhưng hôm nay lại khác hẳn, dù là trời tối đen như mực, nhưng toàn thành lại thắp sáng rực rỡ như một mặt trời nhỏ giữa rừng xanh.
Ở mọi ngõ ngách trong thành, từng người thân thể cao lớn đứng nghiêm trang chờ đợi ở đó. Bất kể nam nữ già trẻ đều dùng một ánh mắt cùng gương mặt chân thành nhất nhìn về phía trung tâm, nơi tồn tại một cung điện to lớn nổi bật giữa thành.
Nơi đó chính là Vương Cung, nơi ở của gia đình Thượng Vương và Đại Vương, người nắm giữ quyền lực cao nhất Cương Tộc.
Mà xung quanh Vương Cung hiện tại vây kín toàn là những quân nhân. Họ mặc trên người bộ giáp đen bóng loáng, nhưng toàn bộ không một ai đem theo vũ khí. Họ đứng nghiêm thành hàng chỉnh tề, không ai gây ra bất cứ một tiếng động nào, tựa như những bức tượng đứng ngẩng đầu nhìn sâu vào tòa cung điện trước mắt.
Không khí ở tòa thành hiện tại cứ như là tận thế hoặc một tràng chiến tranh sắp kéo đến. Nhưng không phải vậy, thứ họ chờ đợi không phải là những thảm họa kia, mà là một niềm vui, hay cụ thể hơn là họ chờ đợi một sinh linh bé nhỏ.
Mà sinh linh ấy chính là đứa con của Đại Vương của họ.
Có lẽ ở các tộc khác thì việc sinh nở chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường. Nhưng ở Cương Tộc lại khác, nhân số của bọn họ rất ít, bất cứ khi nào cũng đứng trước thảm họa diệt tộc nên bọn họ vô cùng coi trọng mạng sống của mỗi người, đặc biệt là những đứa trẻ.
Chỉ có điều khiến cho họ thành kính chờ đợi một đứa bé chào đợi như vậy là cho sự phát triển của toàn bộ tộc.
Tuổi thọ của người tộc Cương rất dài, ít nhất là phải gần hai trăm năm mới mất. Nhưng đa số tuổi sinh sản tốt nhất của họ là ở vào hai mươi đến sáu mươi tuổi. Nhưng Đại Vương của họ năm nay đã hơn sáu mươi mà vẫn chưa có một mụn con nào.
Đây là một điều đáng lo lắng, bởi lẽ nếu không có người nối dõi thì khi Đại Vương và Thượng Vương mất, Cương Tộc sẽ trở lại kỷ nguyên khổ sở.
Có lẽ có người cho rằng Tế Sư đủ sức thay thế Thượng Vương. Nhưng ở Cương Tộc, con người xem trọng thực lực hơn tất cả địa vị, và thực lực của Tế Sư không đủ phục chúng. Cho nên chỉ có Thượng Vương là đủ sức đứng đầu cai quản bộ tộc này.
Từng giây từng phút trôi qua trong sự thấp thỏm chờ đợi, những cơn gió lạnh ban đêm càng làm cho khoảng thời gian này dường như kéo dài hơn nữa. Tỉ lệ có chuyện trong khi sinh ở Cương Tộc hoàn toàn sánh đôi với tỉ lệ sinh sản của bọn họ, không ai muốn một chuyện xấu sẽ xảy ra vào lúc này cả. …………….
Sâu trong vương cung, lướt qua những tòa cung điện cao lớn là những ngôi nhà thấp bé bình thường như bao ngôi nhà khác.
Cung điện kia chẳng qua cũng chỉ là cái biểu tượng quyền lực, phần lớn người của Cương Tộc đều quen sống ở những ngôi nhà nhỏ như thế này rồi, không thể nào thay đổi cách sống trở nên xa hoa được.
Mà ở trong sân của một ngôi nhà nhỏ được thắp đèn sáng trưng, một người đàn ông gương mặt uy nghiêm , chững chạc không ngừng đi lại trong sân vắng.
Người này dáng vẻ to lớn, dường như một gã cơ bắp ngu ngốc, nhưng trong mắt lại toát lên một vẻ trí tuệ mưu mô của kẻ bề trên. Đây cũng chính là vị lãnh tụ hiện tại của Cương Tộc – Đại Vương Đoàn Đại Vũ.
Chỉ có điều hiện tại Đoàn Đại Thiên chẳng có một chút khí thế uy nghiêm sát phạt thường ngày. Thay vào đó là sự thấp thỏm lo âu tràn ngập trên gương mặt.
Dù là đêm khuya lạnh lẽo, nhưng từng giọt mồ hôi vẫn toát ra chảy ướt cả người vị vua đầy quyền lực.
Liên tục đi đi lại lại trong sân không ngừng, nhưng dù ông có cố gắng cách mấy thì cảm giác lo lắng bồn chồn kia vẫn cứ lảng vảng trong lòng không dứt được.
Ông rất lo và chờ đợi, cảm xúc của ông không phải là vì sinh tồn hay tương lai của bộ tộc gì cả. Ông chỉ lo lắng cho người vợ duy nhất của mình, và ông chờ đợi cảm giác được làm một người cha trong hạnh phúc.
Ở cái tuổi như ông, cuộc đời đã trải qua rất nhiều thứ. Một đứa con nối dõi hay đơn giản chỉ là làm vui nhà vui cửa cũng đã rất quý rồi, ông khao khát có mà cả chục năm nay không có được.
Cuối cùng ngày chờ mong cũng đến, nhưng nó không vui và hạnh phúc như ông tưởng. Lần đầu đối mặt với cảnh sinh nở như thế này, mọi tâm tư nhanh nhạy của ông dường như chưa từng tồn tại, thứ ông có thể làm cũng chỉ là cầu nguyện. Có lẽ trong cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên ông tin vào những vị thần đến vậy.
Thời gian lại chậm rãi trôi đi, tuy chỉ cách nhau một bức tường, nhưng kiến trúc của Cương Tộc rất vững chắc, đồng thời cách âm cũng rất tốt nên tình hình bên trong không ai biết được đang diễn ra thế nào.
Lại qua một lúc lâu nữa, ngay khi Đoàn Đại Vũ suýt chút nữa không nhịn được xông vào thì cánh cửa ngôi nhà đột ngột mở ra, kèm theo đó là một âm thanh phụ nữ cất lên “Sinh rồi, là một bé trai!!!!!!”
Vị Đại Vương do căng thẳng nên bị tình cảnh trước mắt làm cho ngây người trong phút chốc.
Ông ngơ ngẩn nhìn người phụ nữ tuổi chạc chừng bốn mươi với khuôn mặt mộc mạc nhưng không kém phần đẹp mắt đang đứng trước cửa mà không biết phản ứng thế nào.
Người phụ nữ này gọi là Kim Mịch, đã đi theo phục vụ vợ chồng ông từ rất lâu rồi. Nhưng hôm nay do tinh thần không ổn nên trong một thoáng, ông chẳng nhớ người này là ai cả.
Không đợi Kim Mịch kêu gọi, từ trong phòng vang lên từng hồi tiếng khóc lớn của em bé đã đánh thức vị vua này.
Thân thể run rẩy từng cơn, hồi hộp, chờ mong, lo lắng,… hàng trăm hàng vạn cảm xúc cùng nhau ập đến khiến cho một vị cường giả đứng trước trăm vạn đại quân vẫn không chùn bước lại run rẩy.
Không chờ đợi thêm nữa, cũng không kịp nhớ đến vị thuộc hạ trung thành còn đứng đó nhìn mình, thân thể to lớn của Đoàn Đại Vũ như một cơn gió thoảng, nhanh đến kinh ngạc lao vút thẳng vào trong ngôi nhà.
Kim Mịch hơi ngớ người, cách biệt về thực lực khiến cô không thể nào ngăn cản hay làm gì được, mà thật sự cũng chẳng cần cô phải làm gì.
Nhưng tinh thần của vị Đại Vương này hiện tại khá xung động nên cô vội vàng xoay người chạy vào nhà để lo liệu mọi thứ.
Vào bên trong ngôi nhà, Đoàn Đại Vũ ngơ ngác đứng nhìn căn phòng khách đứng chật kín vài người thị nữ.
Cương Tộc vốn dĩ quen sống tự lập nên căn bản là không có thị nữ. Những người này là do vợ ông mang thai mới thuê về chăm sóc hộ, ông còn chẳng nhớ họ là ai. Nhưng căn nhà này là nhà ông, nhưng hôm nay ông nhìn một vòng cũng chẳng nhớ nơi này là đâu nốt.
Ngớ người đứng ngây ra đó, dù là những người kia cúi người chào ông ông cũng chẳng hay biết gì.
Căn phòng rất trống trải, chỉ có một bộ bàn ghế tiếp khách cùng vài giá treo đồ. Nhưng hôm nay trong mắt vị vua này thì nó lại dày đặc đến lạ thường, không biết nên đi đâu cả.
Ngay lúc này, Kim Mịch kịp thời chạy vào nhắc nhở
“Vương Hậu đang ở bên trong phòng ngủ.”
Phòng ngủ - Đoàn Đại Vũ lầm bầm một tiếng, rồi như chợt nhận ra được điều gì, ông xoay người nhìn về phía một góc tường, nơi tồn tại một cánh cửa gỗ nổi bật.
Cánh cửa này căn bản là nhìn lướt qua sẽ thấy, nhưng cái nhìn lướt này sẽ không bao gồm ông ở hiện tại.
Mặc kệ mọi thứ như thế nào, vị Đại Vương này không thèm chờ đợi nữa, ông rất gấp gáp muốn xem mọi thứ ra sao rồi nên một lần nữa cả người hóa thành cơn gió, nhanh chóng lao vút về cánh cửa gỗ kia.
Cánh cửa tội nghiệp không thể tránh né hay làm một biện pháp chống đỡ nào, hoàn toàn trơ mình ra đợi gã cơ bắp kia húc nát thành mảnh vụn.
Bước vào trong phòng ngủ, ông lại đứng ngây ra trên những mảnh gỗ vụn quan sát xung quanh.
Tủ quần áo, bàn, ghế, các vật dụng đều rất quen thuộc, và thứ ông chờ mong nhất đang nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng – Vợ và Con ông.
Nhìn người phụ nữ đang ôm một đứa bé nằm ở góc giường, trong phút chốc, mọi lo lắng bất an hay chờ mong gì đó đều tan biến hết, thay vào đó là một cảm giác trống rỗng.
Nhìn ông, người phụ nữ trên giường kia không nhịn được phì cười một tiếng, nhẹ cất giọng yếu ớt trách
“Anh xem anh kìa, đã làm cha rồi mà không biết kiềm chế chút nào cả.”
Đoàn Đại Vũ theo thói quen giơ tay gãi sau ót, một hành động cam chịu trước những câu trách móc của người bạn đời mà ông thường dùng.
Nhưng ông vẫn không có hành động gì khác, ông như một đứa bé chờ đợi cha mẹ trách phạt đứng yên ở đó. Thấy vậy, người phụ nữ kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói tiếp “Anh mau lại đây xem con của mình nè.”
“Con của mình.” – vị vua này nhẹ giọng lầm bầm, sau đó cười ngây ngô chậm chạp bước đến gần giường, vừa đi vừa lầm bầm ba chữ nọ.
Dáng vẻ cẩn thận nhẹ nhàng của ông hiện tại so với thân thể cao to hơn hai mét kia, quả thật là rất kỳ khôi.
Quỳ gối bên cạnh thành giường, hai mắt ông như bị dán chặt vào đứa bé nằm trong lòng vợ. Đứa bé hiện tại đã ngưng khóc và nằm trong ngực mẹ uống những giọt sữa đầu đời.
Nhìn đứa bé toát ra vẻ ngây thơ, vị vua sát phạt này trong vô thức nở một nụ cười, một nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc, một nụ cười không chứa bất cứ một tạp niệm nào.
Nhẹ giơ tay chạm vào mặt đứa bé, đột nhiên đứa bé trở mình khiến ông giật bắn người, hai tay nâng bật lên hai bên sẵn sàng chụp lại khi đứa bé rơi mất.
Nhìn ông như vậy, người vợ kia không cách nào nhịn được cười, có lẽ là do hôm nay là ngày vui nên cô rất dễ cảm thấy vui vẻ.
“Ngốc quá.” Người phụ nữ nhẹ giọng nói.
Đoàn Đại Vũ cũng chỉ có thể cam chịu, nhưng lúc này ánh mắt của ông cũng đã chuyển từ đứa con sang người vợ.
Vợ ông tên gọi là Nguyễn Khải Hi, vốn là một người phụ nữ mang một vẻ đẹp mộc mạc giản dị. Ở gần cô, bất cứ ai cũng cảm thấy một cảm giác thoải mái gần gũi, tựa như tắm trong làn gió xuân trong trẻo.
Nhưng bởi vì hiện tại vừa mới sinh xong nên trông cô vô cùng tiều tụy, tái nhợt. Nhìn cô như vậy khiến trong tim ông như chảy từng giọt máu.
Còn chưa đợi ông kịp nói gì, bên ngoài đột nhiên dấy lên rất nhiều tiếng bước chân. Tiếp sau đó, dưới tiếng ngăn cản của Kim Mịch và thị nữ, một loạt người đứng trước cửa phòng nhìn vào.
Những người này tất cả đều mang thân thể to lớn hơn hai mét của Cương Tộc, trên người cũng mặc một bộ giáp đen y hệt nhau. Khác biệt duy nhất cũng chỉ là gương mặt và độ tuổi của họ mà thôi.
Đoàn Đại Vũ ngay khi vang lên tiếng bước chân đã vội kéo chăn che khuất người của vợ mình, khi bọn họ đến thì ông đã ra đứng chặn ở cửa.
Trừng mắt nhìn những người này, vị Đại Vương tràn đầy bực tức quát
“Các người đến đây làm cái quái gì ?”
Những người vừa đến vội vàng cúi người xuống đồng thanh chào
“Bái Kiến Đại Vương.”
Nhưng không phải là toàn bộ đều cúi người chào như vậy, có ba ông lão vẫn đứng vuốt trâu trừng mắt nhìn Đoàn Đại Vũ mà không hề chào hỏi gì cả.
Một trong ba ông lão có khuôn mặt tương tự như Đại Vũ, nhưng lại già nua hơn, mái tóc lại bạc trắng, đặc biệt nhất là bộ trâu dày dài đến ngang bụng, trông vô cùng uy vũ.
Ông lão này đợi những người đi cùng kia chào hỏi xong, liền quát lên
“Tôi đến đây để xem cháu mình, anh có quyền gì mà ngăn cản.”
Đoàn Đại Vũ vô cùng bất đắc dĩ nhìn người này. Đúng là ông chẳng có tư cách gì để ngăn cản cả, bởi vì người trước mắt là Thượng Vương Đoàn Đại Phong, đồng thời cũng là cha ông.
Một ông lão khác tóc cắt ngắn, toàn bộ râu đều cắt đi hết, nhìn vô cùng khỏe khoắn chính là Thượng Tướng Quân Nguyễn Lâm, cha đẻ của Nguyễn Khải Hi.
Ông lão cuối cùng có mái tóc dài nhưng được chỉnh chu đàng hoàng, toàn thân toát lên một hơi thở trí tuệ vô cùng, người này chính là người sánh ngang với Thượng Vương – Tế Sư Tạ Hùng.
Đã không có cách nào ngăn cản được, Đoàn Đại Vũ đành chuyển giọng qua thương lượng
“Hiện tại Khải Hi cô ấy đã rất mệt rồi, hay để lúc khác rồi đến xem cũng không muộn.”
“Tôi xem một cái rồi về thì có chết ai đâu nào.” Thượng Vượng dựng râu trừng mắt cãi lại.
Những người đi cùng lập tức đồng thanh hưởng ứng, hô hào vang dội không ngừng.
“Nhưng….” Đoàn Đại Vũ quyết không nhượng bộ, định tiếp tục ngăn cản. Ngay lúc này, từ bên trong phòng, Nguyễn Khải Hi nói vọng ra
“Đại Vũ, cho cha xem một chút cũng không sao đâu.”
Vị vua này á khẩu, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm bất thiện nhìn những người ở đây, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy. Đối mặt với ánh mắt này, những người kia lập tức chùn bước, nhưng ngay sau đó lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu không khoan nhượng.
Tuy là vài ngày nữa bọn họ cũng sẽ thấy đứa bé, nhưng đêm nay nếu không thấy, bọn họ sẽ không cách nào ngủ ngon được, hơn nữa, nếu là những người đầu được nhìn thấy con vua sẽ oách hơn rất nhiều, đã vậy bọn họ còn phải giữ một trách nhiệm loan tin báo cho cả thành………..
Không thể dọa được những người này đi, Đại Vũ âm trầm liếc mắt nhìn sang phía Kim Mịch. Người sau lập tức hiểu ý của ông nên vội vàng chạy vào phòng ngủ.
Không lâu sau, cô trở lại phòng khách với đứa bé trên tay. Nhưng còn chưa kịp đợi ai phản ứng gì thì đứa bé đã bị cướp mất.
Đợi đến khi hồi tỉnh lại, đứa bé đã được Thượng Vương Đoàn Đại Phong ôm vào trong ngực.
Ông lão râu rậm kia hoàn toàn lộ ra dáng vẻ của một đứa trẻ, hết ôm rồi hôn đứa cháu trong tay, xong lại cười ngây ngô.
Cả căn phòng ngay sau đó lập tức nhốn nháo lên, từng người từng người bất kể già trẻ lao lên giành xem.
Mà ở đây thì dù gọi là trẻ thì những người đó cũng đã trên năm mươi rồi, toàn bộ đều là chiến hữu từ khi Cương Tộc còn loạn lạc. Đoàn Đại Vũ thật ra cũng chỉ hơi không thích, chứ không hề trách móc bọn họ xông vào như vậy, dù sao, khi vợ họ sinh con thì ông cũng có hành động chả khác gì hiện tại.
Nhưng không trách không có nghĩa là để mặc họ làm gì thì làm, đứa bé mới sinh cứ để họ chuyền tay một hồi không chết cũng tàn tật.
Cả người ông toát lên một lớp màng khí mỏng, sau đó,cả căn phòng như bị gió thổi vào, đồ vật nhẹ nhàng lung lay.
Tiếp theo, chỉ nghe vụt một cái, đứa bé đã một lần nữa trở về tay người cha của mình.
Mặc kệ Mọi âm thanh ồn ào phản đối, ông đem con trả về lòng người vợ, sau đó ra phía ngoài trừng mắt nhìn những tên người lớn mà không nên nết này.
Mọi chuyện tiếp tục không khoan nhượng cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng phụ nữ quát lớn
“Mấy lão già các ông rãnh rỗi thì về nhà dạy dỗ con cái. Đêm hôm lại đến quấy phá việc vui của người khác làm gì.”
Nghe thấy giọng nói này, bất kể là Thượng Vương, Tế Sư hay bất cứ tên đàn ông nào có mặt ở đây đều toát mồ hôi hột.
Không để họ đợi lâu, từ bên ngoài từ vào ba người phụ nữ trung niên, trông vẫn rất đẹp mắt.
Ba người này lần lượt là Thượng Vương Hậu, Tế Sư Phu Nhân và Thượng Tướng Phu Nhân. Ba người phụ nữ quyền lực nhất cái Cương Tộc.
Người ta nói “Trai Anh Hùng, Gái Thuyền Quyên” nhưng ở Cương Tộc thì có khi phụ nữ cũng Anh Hùng chẳng kém. Điển hình là ba vị Phu Nhân trước mắt, thực lực của họ không kém hơn bất kỳ một cường giả bậc ba nào ở cái Cương Tộc này, cho dù là chồng của họ cũng chẳng dám dây vào chọc tức làm gì.
Vội vàng cúi người bái chào, sau đó trừ Thượng Vương, Tế Sư, Thượng Tướng Quân thì những người đi cùng vội vàng lui ra về hết.
Ba ông lão thầm mắng một câu “bất nghĩa” rồi chuyển sang cười làm lành với vợ mình. Đổi lại cho họ là một tràng mắng té tát.
Đợi mắng xong, ba người phụ nữ này liền kêu Kim Mịch cùng thị nữ đến, sau đó đi vào phòng ngủ, chẳng thèm hỏi ý kiến đến vị Đại Vương đang ngây người đứng một bên.
Căn phòng khách vốn đông đúc chật ních người đột nhiên lại chỉ còn bốn người đàn ông đứng ngây ra đó.
Nhìn nhau cười khổ một cái, bốn người trầm mặc ngồi trên ghế tiếp khách, không ai nói gì cả.
Đợi qua hồi lâu, một thị nữ mới từ bên trong ra bảo họ đi kiếm nơi khác ngủ tạm. Nghe vậy, Đại Vũ tràn ngập bất đắc dĩ khi phòng mình mà mình chẳng được ở.
Nhưng trách làm sao được, vốn dĩ chuyện sinh nở này phải tìm một phòng khác tốt hơn, nhưng ai ngờ vợ hắn đang ngủ lại đột ngột chuyển dạ, biến căn phòng ngủ trở thành phòng sinh sản.
Bốn người cam chịu bước ra khỏi ngôi nhà này rồi chia ra ở những ngôi nhà cạnh đó. Vương Cung thiếu gì chứ tuyệt đối không thiếu nơi ở, đây là một điều chắc chắn rồi.
Mà ở bên ngoài Vương Cung hiện tại cũng ầm vang những tiếng hoan hô vang trời. Tin tức Đại Vương sinh hạ một bé trai được lan truyền với tốc độ chóng mặt.
Người người hò hét vui mừng, bọn họ bắt đầu cảm thấy tương lai trước mắt rạng ngời hơn. Ở Cương Tộc, không có cái gọi là người vô dụng. Cách dạy con khốc liệt của bộ tộc này không cho phép một người vô dụng tồn tại. Người nào sinh ra có cha mẹ càng mạnh thì độ tàn khốc của việc dạy dỗ càng lớn, nhưng nó cũng tỉ lệ thuận với thực lực của họ, bởi vậy nên chẳng ai nghi ngờ gì về một cường giả sắp được sinh ra ở bộ tộc này cả.
Hò reo một hồi, cuối cùng, tự ai về nhà nấy cuốn chăn đi ngủ với sự yên tâm vui vẻ.
…………………………………………………………………..
Thời gian trôi qua như chớp mắt, thoáng cái một năm đã đi qua.
Nhớ lại một năm trước, sau khi Đại Vương sinh hạ một bé trai được vài ngày liền tuyên bố với toàn bộ Cương Tộc cũng như gửi thiệp mừng đến các tộc xung quanh. Kèm theo những tuyên bố này là cái tên của đứa bé – Đoàn Đại Thiên.
Một năm này Cương Tộc cũng chẳng có bao nhiêu biến chuyển mới lạ cả. Chỉ có duy nhất một điều là người dân an tâm đối với chế độ mình đang phục vụ nên tốc độ lao động sản xuất tăng nhanh hơn rất nhiều.
Về kinh tế, đời sống thì một năm nay Cương Tộc có những chuyển biến đáng kể. Còn về đối ngoại thì sau khi nhận được tin Đại Vương Cương Tộc có con nối dõi, các tộc khác đều gửi lại tin chúc mừng rồi giữ thái độ im lặng không nhận xét gì thêm nữa.
Nhưng ẩn sau sự im lặng này là một sự chết chóc đang kéo đến gần. Tình thế nơi này đã rất ổn định và không có bất cứ một bộ tộc nào muốn Cương Tộc tiếp tục phát triển và cường thịnh cả, chỉ là không biết các tộc kia sẽ phản ứng như thế nào thôi.
Không bàn sâu hơn về thế cục, ngày hôm nay chính là tiệc thôi nôi của đứa bé Đoàn Đại Thiên.
Tiệc thôi nôi là một tập tục của Cương Tộc tổ chức khi đứa bé đủ một tuổi để cảm tạ trời đất đã ban cho gia đình mình một đứa con. Tập tục này có thể là bắt nguồn từ khả năng sinh sản hạn hẹp của bộ tộc.
Về cơ bản thì là vậy, nhưng tiệc thôi nôi lần này là của vương tử nên nó không chỉ mang theo tính chất tập tục được.
Thiệp mời được gửi đến khắp các bộ tộc lớn nhỏ xung quanh đến dự tiệc. Hôm nay vừa là một bữa tiệc thôi nôi, đồng thời cũng sẽ là một cuộc họp bàn xem thái độ của các tộc xung quanh.
Vương Thành hôm nay cũng đặc biệt rộn ràng, Cương Tộc tuy không màu mè hoa mỹ gì, nhưng các loại nhạc cụ, thực phẩm, đồ chơi được bày bán ngập các phố phường. Đèn đuốc thì được thắp sáng choang cả hai dặm xung quanh thành. Binh sĩ chia nhau tuần tra khắp nơi ngoài thành cùng trong thành, bất cứ đâu đều thấy binh sĩ cảnh giới.
Ở trong Vương Cung, bữa tiệc đã được bắt đầu với màn cúng trời đất do chính vị Tế Sư Tạ Hùng đứng ra chủ trì.
Mà khách mời bên dưới ngoài Đại Vương và các tướng lĩnh, quan văn ra thì còn có các Thành Chủ từ khắp lãnh thổ Cương Tộc trở về. Tiếp sau đó nữa là đại diện từ các tộc khác như Tinh Linh Tộc, Đại Địa Thú Vương Tộc, Thiên Không Thú Vương Tộc, Nhân Tộc,……… Tất cả mọi người đều mang nét mặt vui mừng và chân thành, dù là giả dối hay chân thành thì bữa tiệc này cũng đã rất tốt rồi.
Nhưng chỉ có điều sẽ tốt hơn nữa nếu thái độ của đại diện Đại Địa Thú Vương Tộc tỏ ra chân thành chứ không phải ngạo mạn kênh kiệu thế kia.
--------- -- - -- - - - - - -- - Đoàn Tam Thiếu Truyen Cv (.) Com Mong các bạn đọc xong giúp mình góp ý những lỗi ở trong chương để mình sửa và hoàn thiện. Cảm ơn các bạn đã xem.