Chương 21: Kết thúc

Sau khi vụ án của Hạ gia được sửa lại, phủ Tướng quân đã được giải niêm phong, Dung Tiểu Mãn cũng trở về thân phận thật, những tài sản đã tịch thu năm đó cũng được trả về.

Hoàng thượng hạ lệnh, cho nàng dùng lại tên Hạ Hâm Nhi, đường đường chính chính làm hậu duệ của Hạ gia.

Nhưng Dung Tiểu Mãn lại nói, mấy cái tên họ gì đó cũng chỉ dùng để gọi thôi, hơn nữa, cái tên Dung Tiểu Mãn này cũng đã theo nàng hơn mười năm, đã quen với cái tên này rồi, cho nên đổi hay không cũng không sao cả.

Mười lăm tháng mười năm 2 Đức Trinh, ước nguyện của Đông Phương Lạc rốt cuộc cũng thành hiện thực, thuận lợi cưới Dung Tiểu Mãn vào An Nhạc vương phủ.

Vào hôm thành thân của hai người đã xảy ra một chuyện lớn.

Trừ những quan viên trong triều đình ra, thân là anh cả – Đông Phương Diệu, dĩ nhiên cũng đến đây dự tiệc.

Nhưng Đông Phương Lạc lại tỏ ra không mặn mà lắm, chẳng những mắng chửi đối phương mà còn ngoan cố động chân động tay.

Kết quả, hắn đã lỡ tay đâm thiên tử bị thương, một bữa tiệc cưới vui vẻ, thoắt cái trở thành hiện trường giết người.

Các đại thần hoảng sợ ngây người trước tình cảnh này.

Ai cũng biết, người bị thương là Hoàng thượng, đừng nói là chém hắn một dao, để hắn rụng một sợi tóc cũng đã phạm vào tội chết rồi.

Dĩ nhiên, các đại thần ở đây đều biết rõ, sở dĩ Tam vương gia hành động như vậy cũng do chuyện cách đó không lâu, Hoàng thượng vì muốn tìm được chìa khóa Hồng Hoang mà không tiếc lấy mạng của Vương phi ra đặt cược. g

Nếu không phải Tam vương gia kịp thời tìm ra được chiếc chìa khóa, sợ rằng Tam vương phi bây giờ đã trở thành một vong hồn.

Mối thù này, hẳn nhiên Đông Phương Lạc vẫn còn nhớ trong lòng.

Hôm nay, hai huynh đệ vừa gặp nhau đã như kẻ thù, nhất thời xúc động mà Đông Phương Lạc đã gây ra họa lớn.

Xem ra, Hoàng thượng bị thương không nhẹ.

Nhưng Hoàng thượng bị “trọng thượng” lại không trị tội Vương gia, chỉ kêu thái giám đi gọi thái y, sau đó “sắc mặt trắng bệch” ngồi lên ghế, rồi giữ “vết thương” không ngừng chảy máu trở về cung.

Dung Tiểu Mãn hôm nay là tân nương cũng bị hoảng hồn một phen.

Còn Đông Phương Lạc gây ra họa lớn lại thốt ra một câu: “Đáng đời!”

Các đại thần đều hoảng sợ, ngây người chẳng biết làm gì.

Đông Phương Lạc tiếp tục cười nói vui, nói với mọi người: “Hôn lễ tiếp tục thôi…”

Ban đêm, khi vào động phòng, gương mặt nhỏ nhắn của Dung Tiểu Mãn vẫn còn hoảng sợ, tái nhợt.

Nàng thật không ngờ, tướng công của mình lại đâm Hoàng thượng bị thương ngay trước mặt mọi người, lỡ như Hoàng thượng nổi giận, vậy chẳng phải tướng công của nàng sẽ khó giữ mạng sao?

Thấy nàng vẫn chưa hoàn hồn, Đông Phương Lạc ôm nàng vào ngực, nói nhưthể chế giễu: “Muội sợ cái gì chứ?”

Nàng thành thật trả lời, “Sao huynh lại làm Hoàng thượng bị thương thế, muội sợ hắn sẽ giận dữ mà lấy đầu của huynh.”

Hắn khẽ mỉm cười, “Huynh đâm hắn một đao, hắn không cảm ơn thì thôi, sao lại dám chém đầu của huynh?”

“Hả? Sao Hoàng thượng lại phải cảm ơn huynh?”

Đông Phương Lạc cười to nằm xuống giường, hôn lấy hôn để nương tử của mình: “Tại sao phải cảm ơn thì sau này muội sẽ biết, còn bây giờ, chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm …”

“Tam ca, huynh mau nói cho muội biết đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”

“Làm chuyện này trước.”

“Nói trước đi.”

“Muội dám không nghe lời huynh?”

Dung Tiểu Mãn nàng dĩ nhiên không dám!

Cho nên nàng biết điều nằm xuống, xem mình như món quà, ngoan ngoãn đưa đến miệng cho Tam ca ăn sạch sành sanh. ,

Về những chuyện khác, nàng tin rằng Tam ca sẽ nói cho nàng biết, sớm thôi.

Nàng còn có thời gian cả đời này để chờ.

Tam ca dĩ nhiên cũng có thời gian cả đời để giải thích.

Còn nhiều thời gian, nàng không vội!