"Ngươi có thể vì ta rút lui khỏi giang hồ sao?"
Mới hưởng thụ hết kích tình mãnh liệt từ Ưng Kiệt, Bạch Nhị thỏa mãn rúc vào trước ngực của hắn, một ngón tay trước ngực hắn từ từ vẽ loạn.
"Có thể, nhưng mà trước khi cùng nàng lui ẩn, ta phải đối phó với một người, ta lại không thể nắm chắc 100% đánh thắng được đối phương." Hắn lười nhác nói, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng bóng loáng của nàng.
"Phó Ước Chừng?"
"Một trận quyết chiến sống chết, đối phương cũng là đối thủ võ công hết sức cao siêu, này ước chừng một năm trước đã định, ta nhất định phải đi, nhưng mà nói thật, ta cũng vậy không có nắm chắc phần thắng là bao nhiêu."
Nàng đột nhiên đẩy vòng tay ôm chặt của hắn, vẻ mặt tức giận nằm co ở góc giường.
"Tiểu Nhụy?"
"Không nên đụng ta!"
Trong lúc hắn muốn đưa tay ôm nàng, lại bị nàng ngăn lại.
"Thế nào? Tức giận nữa?"
"Chàng nói muốn cùng ta hạnh phúc ở chung một chỗ, khoái lạc qua ngày, không lo nghĩ qua ngày, bây giờ chàng lại nói muốn đi quyết chiến chính chàng cũng không có nắm chắc bao nhiêu phần chết?"
Hắn cho là nàng ngu ngốc sao? Hắn cho là nàng sẽ vui mừng hoặc ngoan ngoãn để hắn đi chịu chết sao?
"Tiểu Nhụy, ta không nhất định sẽ thua!" Hắn có chút nóng nảy rống lấy với nàng. Còn chưa khai chiến, nha đầu này liền muốn diệt chí khí uy phong của mình!
"Nhưng cũng có thể sẽ chết!"
"Nàng...” Thật không may mắn!
"Ta mặc kệ, ta mặc kệ!"
Nàng đột nhiên hướng tới hắn, chặt chẽ ôm lấy hắn, giống như là cả đời đều không rời khỏi hắn.
"Không nên đi! Van cầu chàng! Chàng là duy nhất của ta, tất cả của ta, ta không thể không có chàng! Không nên đi, ta chưa tùng cầu xin với chàng cái gì, lần này chàng đồng ý ta, có được hay không?" Nàng lấy thanh âm run rẩy, cả người run run tựa như ngọn gió thổi nhẹ qua những chiếc lá thu vàng khô rơi trên đất thu.
"Tiểu Nhụy...”
Ưng Kiệt hiểu trong lòng nàng lo lắng cùng sợ hãi, nàng bây giờ rất cần có người bồi ở bên thân thể của nàng, nhưng là này ước định, hắn không đi không thể.
Nếu như hắn muốn thay đổi vận mệnh của mình, một trận chiến này, hắn nhất định phải đi, kết thúc tất cả ân oán, từ này trở đi chỉ cùng với nữ nhân trong lòng yêu thương, vĩnh viễn không hỏi chuyện võ lâm.
Hắn bưng lấy khuôn mặt loang lổ nước mắt cùng khiếp sợ của nàng, "Tiểu Nhụy, ta yêu nàng!"
Bạch Nhị cả người buông lỏng, thật lâu không cách nào mở miệng.
Thanh âm ấy thâm tình mà đốt nóng, "Ta thề không có một nữ nhân nào có thể thay thế địa vị của nàng ở trong lòng ta."
"Nhưng... lỡ chàng không có trở về...” Nàng nghẹn ngào nói không nổi nữa.
"Bé ngốc, có nàng yêu, ta trở nên dũng cảm hơn, càng thêm kiên cường, huống hồ hết lòng tuân thủ ước định là điều một nam tử hán đại trượng phu đáng làm, nàng phải có lòng tin đối với ta!"
Lời nói của hắn triệt để bắt được lòng của nàng, nàng cũng không còn cách nào kháng cự vòng ôm của hắn, chỉ có thể khóc đến bất lực, điên cuồng hôn lấy hắn.
"Ta yêu chàng! Ta rất yêu, rất yêu chàng!"
"Ta hiểu rõ, Ta cũng thế."
Hắn nhiệt thành ôm nàng, rất nhanh, tự chủ của hắn liền bị nụ hôn liều lĩnh của nàng trêu chọc mất hết lý trí.
Hắn dịu dàng đem thân nàng lật qua, để nàng nằm ngang phía dưới hắn, nhu thuận dựa vào trong lòng hắn.
"Trước kia nàng nói hận ta hận đến gần chết, thế nào bây giờ lại yêu ta yêu muốn chết? Nữ nhân dễ thay đổi, lời nói này một chút cũng không sai."
Hắn buông đầu xuống, tóc dài đen tuyền rũ xuống phía trên hai má nàng, lúc trước đã làm say lòng người giờ vẻ tuấn mỹ càng mang theo hơi thở nguy hiểm trí mạng.
Trong mắt hắn ngưng tụ nụ cười sủng ái cùng quan tâm đối với nàng, làm nàng cảm động muốn khóc.
"Ưng, nói với thiếp, chàng không đi đúng hay không? Chàng vĩnh viễn ở bên cạnh thiếp đúng không?" Nàng không muốn rời khỏi hắn, nàng muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ cùng hắn.
Hắn cho nàng một nụ cười hấp dẫn lại mê người, bây giờ chính hắn không còn là nam nhân lãnh khốc vô tình trước kia, đối với bất cứ chuyện gì cũng làm như không thấy, mặt lạnh Ưng vương tâm trạng sắt đá rồi.
Bây giờ chính hắn chỉ là một nam nhân rất yêu Bạch Nhị, vẻ đẹp diễm lệ của nàng, chỉ cần một tiếng cười của nàng cũng làm hắn không cách nào tự kềm chế.
"Nếu như chàng không đồng ý với ta, ta liền chết cho chàng xem! Chàng có tin hay không? Bằng không thiếp liền gả cho người khác, để chàng vĩnh viễn cũng thấy không thấy thiếp! Thiếp nói làm được."
Vừa nghĩ tới nàng nằm ở trong lòng nam nhân khác, Ưng Kiệt liền không thể chịu đựng được, trước an ủi nàng, "Tốt, ta đồng ý nàng, ta đâu đều không đi, chỉ ở bên cạnh nàng."
Hắn như dụ dỗ một cô gái nhỏ không muốn ngoan ngoãn đi ngủ, giọng điệu dịu dàng lại sủng nịch. Bạch Nhị rất muốn hắn đừng đem nàng xem như là đứa trẻ, nhưng âm thanh dịu dàng kia lại làm lòng của nàng ngọt như mật.
Nàng phát hiện mình rất ưa thích cảm giác được hắn sủng nịch lại yêu thương như vậy.
Bây giờ nàng lại sợ hạnh phúc như vậy sẽ biến mất không thấy, sợ hắn sẽ rời khỏi nàng, mà lần rời khỏi này lại có thể vĩnh viễn đều không sẽ hẹn gặp lại... Vừa nghĩ đây, nàng liền sợ vô cùng.
"Không được! Ta muốn chàng thề, nói chàng sẽ không lừa ta, nếu không ta không muốn gặp lại chàng!" Nàng giống như cô gái nhỏ sợ hãi bị bỏ rơi kéo lấy ống tay áo của hắn mà nói.
Hắn đưa tay phải ra hướng lên trời thề, "Ta thề! Nếu như lừa nàng, ta, Ưng Kiệt, liền sẽ không thể thấy được nữ nhân ta yêu trong lòng!"
Bạch Nhị nghe xong, lúc này mới hơi yên tâm, thỏa mãn nằm ở bên người của hắn. "Chàng nói phải giữ lời đó!"
Nàng tiến lên nhìn vào đôi mắt đen nhánh y hệt như đêm tối, nhìn đến trong mắt hắn ánh sáng tự tin lại kiên định, trong lúc nhất thời, tâm tư lo lắng kia biến mất như kỳ tích thay vào đó là cảm giác an toàn.
Ưng Kiệt chặt chẽ ôm nàng vào lòng, giống như muốn đem cả người nàng dung nhập vào thân thể của mình...
Hắn ruốt cuộc vẫn rời khỏi!
Lúc Bạch Nhị tỉnh lại, không nhìn thấy dung nhan mà nàng yêu thương, tâm kinh hoảng loạn tìm khắp cả căn phòng, đến giày cũng không kịp mặc vào, vội vã một lòng chỉ nghĩ tìm được nam nhân nàng yêu .
Nhưng là, nàng tìm khắp trong ngoài, tìm khắp cả hoa viên, vẫn không nhìn thấy hắn, cảm giác bàng hoàng sợ sệt vô lực lập tức bao phủ lòng nàng.
"Ưng... Ngươi ở đâu? Vì sao bỏ lại thiếp một mình...” Nàng vừa tìm vừa khóc, giống như một đứa trẻ bị lạc đường hoảng sợ không tìm được người của mình.
Trong lúc lệ chảy đầy mặt, nàng mất hồn đi trên hành lang, thanh âm quen thuộc truyền đến trong tai nàng.
"Tiểu Nhụy!"
Là cha, mẹ!
"Cha! Mẹ!" Nàng phát ra một tiếng khóc uất ức sụt sùi, hung hăng ôm lấy song thân xuất hiện ở trước mặt, "Các ngươi như thế nào biết con ở đây?"
"Có người đưa thư đến nói với chúng ta con ở đây." Bạch Như Văn đưa thư cho Bạch Nhị nhìn, nàng liếc mắt liền nhìn ra là bút tích của Ưng Kiệt.
Như vậy? Hắn lừa nàng, bỏ lại một mình nàng mà đi? Bạch Nhị không thể tin được.
"Về nhà được không?" Mùi vị thân thể mẫu thân ấm áp làm Bạch Nhị cảm thấy tâm tình chua sót, rất khó chịu.
Nàng khóc gật gật đầu, nhìn lại quãng thời gian tốt đẹp của hai người, hôm nay chỉ còn lại căn phòng nhỏ lạnh lẽo, nàng hiểu hắn ruốt cuộc cũng đã quyết định.
Hắn không cần nàng!
Tất cả đều là lừa gạt, đều là lời nói dối, hắn tuy mạnh mẽ nhưng lại rất tự ái, cuối cùng vẫn đi thực hiện cái ước định sống chết kia!
Về đến nhà lúc, cả ngày Bạch Nhị đều khóc thầm nguyền rủa Ưng Kiệt sẽ không thắng, nguyền rủa hắn tốt nhất như vậy mà chết đi.
Nhưng là, sau này nàng lại không nỡ, nàng biết mình vẫn rất yêu hắn.
Cho nên, nàng trở nên chú ý, cầu khấn hắn có thể trở về bình an, chỉ cần hắn bình an trở lại bên cạnh nàng, nàng sẽ không trách hắn.
Chờ đợi đối với Bạch Nhị mà nói là một loại hành hạ khổ sở, lòng của nàng giống như bị mất đi một phần, cả người giống như một du hồn.
Vào một ngày hai tháng sau lại có biến hóa, cha mẹ nàng có chuyện lạ đem nàng gọi đến trước mắt, nàng im lặng ngồi ở đại sảnh, nét mặt thẫn thờ nhìn cha mẹ trước mắt.
"Tiểu Nhụy, con nói! Con có phải đã thất thân cho cái sát thủ kia rồi hay không?" Bạch Như Văn giọng nói nặng nề ép hỏi.
Bạch Nhị trầm mặc không nói.
"Tiểu Nhụy, suốt ngày bị nôn, cũng ăn không vô cái gì, có phải có đứa bé hay không?" Bạch mẫu thận trọng hỏi, lại làm lòng Bạch Nhị đột nhiên chấn động.
Nàng có đứa bé của Ưng Kiệt sao? Nàng lúc này mới nhớ tới của mình đã thật lâu không đến.
Trên mặt của nàng không tự chủ được mà nổi lên nụ cười vui vẻ. Trong bụng nàng có kết tinh tình yêu cùng Ưng Kiệt, cái cảm giác này thật là kỳ diệu.
Lúc này Bạch Như Văn lại dùng sức vỗ bàn một cái, làm cả người Bạch Nhị chấn động.
"Dâm tặc đáng chết! Cư nhiên bộ dáng vô sỉ quyến rũ nữ nhi bảo bối của ta, sau đó lại chạy trốn!"
"Cha, chàng không phải là người như vậy...”
"Tóm lại, con nghe rõ cha ta đứa bé này không thể lưu lại!" Bạch Như Văn trịnh trọng tuyên bố, chuyện cho tới bây giờ, làm sao có thể không thương yêu nữ nhi, nhưng cũng không thể không suy nghĩ vì nàng.
"Tiểu Nhụy, con mới mười tám tuổi, chỉ là một đứa bé, làm sao chăm sóc được một tiểu oa nhi? Nói lại, chưa cưới đã sinh con truyền đi là chuyện mất mặt, ngươi không vì mình mà nghĩ, cũng phải vì cha mẹ mà nghĩ, vì hạnh phúc sau này của con mà suy nghĩ, này đứa bé không được giữ lại!"
"Con sẽ không bỏ đứa bé!" Bạch Nhị kiên quyết nói.
"Con –" Bạch Như Văn đau lòng nhìn nữ nhi bảo bối bị tình yêu mà bất tỉnh nhân sự. "Hắn đã không nhớ con rồi, con còn kiên trì cái gì? Coi như con đối với hắn có tình có nghĩa, hắn cũng sẽ không muốn con rồi!"
"Con muốn giữ lại đứa bé này!" Bạch Nhị tin tưởng Ưng Kiệt nhất định sẽ trở về.
"Vậy ta sẽ cùng con đoạn tuyệt quan hệ cha con!”
Sắc mặt Bạch Nhị tái nhợt, lập tức lạnh lùng cười khổ, "Mặc kệ các ngươi nói thế nào, đứa bé này con tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc."
"Tiểu Nhụy, con cần phải hiểu rõ, thừa dịp còn kịp mau bỏ đi! Sau này tìm được nam nhân thật tâm yêu thương lúc ấy muốn sinh mấy đứa liền sinh!" Bạch mẫu vội vàng nói.
"Không! Ta muốn hắn!" Tay của nàng chặt chẽ ôm lấy bụng, theo bản năng muốn bảo vệ đứa bé của nàng và Ưng Kiệt .
"Nghiệt nữ!"
Bạch Như Văn nghĩ cũng không nghĩ tiến lên hung hăng tát một cái, hại Bạch Nhị thiếu thận trọng ngã xuống mặt đất, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mông lun, đưa tay sờ sờ hai má mình tê dại, phát hiện khóe miệng chảy máu.
"Ông làm cái gì đánh nữ nhi?" Bạch mẫu vội vàng chạy đến bên cạnh Bạch Nhị, tra xét nàng có bị thương không, đối với trượng phu lớn tuổi như thế lại có tính tình như lửa nóng thật không có cách nào khác.
"Nếu như không bỏ đứa bé này, con liền cút ra ngoài cho ta!"
Bạch Nhị hung hăng trừng mắt phụ thân tàn khốc vô tình, sau đó nhanh chóng đứng lên hướng cửa lớn, đầu cũng không nhìn lại mà rời khỏi gia môn.
"Tiểu Nhụy!" Bạch mẫu kêu to.
Bạch Như Văn không thể tin được, nữ nhi luôn luôn khéo léo sẽ chọn cái loại tạp chủng cũng không cần cha mẹ.
"Tiểu Nhụy!" Thấy nữ nhi bảo bối chạy ra ngoài, Bạch mẫu cũng muốn xông ra, lại bị Bạch Như Văn ngăn cản.
"Không cho phép đuổi theo!"
"Lão gia...”
"Cút! Tốt nhất vĩnh viễn cũng không trở về!" Bạch Như Văn đi đến lớn cửa mà nói, đối diện phương hướng Bạch Nhị đã sớm không thấy mà rống to.
Thanh âm phụ thân rống giận rung động cả trạch viện, cũng để Bạch Nhị đang chạy ra ngoài cửa đau triệt nội tâm.
Vì ái tình, nàng thà phản bội thân tình, lựa chọn này đối với nàng mà nói, đáng giá sao?
Bước chân Bạch Nhị chạy nhanh giống như đang có ác ma đuổi theo phía sau nàng, nước mắt trong đêm đen tối tăm cuồng loạn trào ra.
Ưng! Thiếp thật sợ hãi! Thiếp nên làm sao bây giờ? Nàng ở trong lòng reo hò khổ sở tâm gọi tên nam nhân của nàng, bất tri bất giác chạy tới nơi hắn, trong lòng thật nhớ muốn được thấy hắn.
"Ưng! Thiếp rất nhớ chàng, chàng biết không?" Nàng nghẹn ngào nói, lại không có vòng tay mạnh mẽ có thể an ủi vết thương lòng của nàng, chỉ có thể một người ngồi ở trong đêm tối yên lặng chảy nước mắt.
Lúc trời sáng, nàng hạ quyết tâm.
Đứa bé này là huyết mạch duy nhất trước mắt của Ưng Kiệt, bất luận như thế nào nàng đều muốn lưu lại, cho dù là hi sinh trinh tiết trong sạch, nàng cũng sẽ không hối tiếc.
Sau một tháng, Bạch Nhị gả cho Bắc thành Kim Thắng tiền trang, trang chủ Du Phu.
Vào giây phút nàng bước chân vào Du gia, lòng nàng đã chết rồi, coi như ngày sau gặp lại Ưng Kiệt, nàng cũng chỉ biết hận hắn, không hề yêu hắn nữa.
Hắn không chào mà đi dù là làm theo ước định.
Hắn không cần nàng, nàng cũng không cần hắn, nàng muốn hảo hảo cùng đứa bé qua ngày.
Nhưng mà giống như ông trời như muốn đoạt đi thứ duy nhất còn lại của nàng, nàng ngoài ý muốn mà sinh non, ba tháng sau khi nàng mất đi người nàng yêu..