Thấy Bạch Nhị mềm nhũn co quắp, Ưng Kiệt cũng không có dừng lại động tác, bởi vì hắn còn không thỏa mãn.
Hắn hài lòng với phản ứng nhiệt tình cùng mãnh liệt của nàng , tiếp theo đặt thân thể của nàng nằm ngang, sau đó đem hai chân của nàng đặt lên trên vai của mình, bắt lấy thắt lưng thon thả của nàng, đem cây gậy cứng rắn của mình đặt trước tiểu huyệt ướt át của nàng.
"Không cần... Cầu xin ngươi...”
Ai biết nàng mới đụng phải hắn, hắn liền giống như kẻ điên, thô bạo tách chân của nàng gác ở trên vai, dùng sức cắm đỉnh cứng rắn kia, tương khảm tiến vào vực thẳm trong thân thể nàng.
Bạch Nhị cảm thấy một trận đau đớn, mãnh liệt tới mức ngón tay cũng bấm cả vào bắp thịt trên cánh tay hắn, cơ thể không ngừng lay động, nghĩ tránh thoát hắn điên cuồng xâm lấn, nhưng cử chỉ này càng khiến cho côn thịt của hắn xâm nhập càng sâu.
Ưng Kiệt hãm mình vào sâu trong vực thẳm của nàng, thoải mái thở một hơi, hưởng thụ cảm giác nàng vừa chặt chẽ, vừa ướt át.
"Thật chặt...”
Mà hắn sâu sắc cảm nhận nàng có bao nhiêu căng chặt bao bọc lấy hắn, giống như ba năm trước đây, cảm giác của lần đầu tiên chiếm hữu lấy nàng.
"A... Ưng...”
Đợi nàng tương đối quen thuộc hắn, hắn thong thả rút ra, vừa rút ra ngoài, hắn lại từ từ tiến vào, cố ý muốn trêu chọc nàng.
"Không cần như vậy... Cầu xin ngươi... Cho ta... Nha... Nha...” Bạch Nhị lúc này đã không còn cảm giác đau đớn, chỉ là sâu trong cơ thể tựa hồ có một loại cảm giác hư không, vô tình tra tấn nàng, làm nàng khát vọng đến vô cùng đau đớn.
"Cho nàng cái gì? Nàng muốn cái gì, cho ta biết, ta liền cho nàng." Hắn lại cười dâm đãng, vẫn nhúc nhích như có như không trên khe hẹp của nàng.
"Ta không biết...”
Cây gậy cứng rắn của hắn, bắt đầu rút nhanh đẩy mạnh trên khe hẹp của Bạch Nhị, mỗi lần tiến lên dường như càng thâm nhập sâu hơn, nàng theo bản năng nâng eo nghênh hợp hắn, hắn dồn dập thở gấp hòa cùng tiếng rên rỉ của nàng, tạo thành một không khí dâm mỹ mê hồn.
Tay của hắn mạnh mẽ đè lại hai tay nàng, mười ngón quấn quýt một chỗ, mà thuận theo hắn kéo ra đưa vào, tốc độ dần dần tăng nhanh, hô hấp của nàng càng thêm dồn dập, từng cơn sóng dục vọng theo nhịp động của hắn làm nàng thỏa thích rên rỉ.
"Không... A... Chúng ta không nên...” Tiếng kháng nghị của nàng toàn bộ bị hắn nuốt lấy.
Mãi cho đến khi nàng toàn thân vô lực, xụi lơ trong ngực hắn, hắn vẫn không có dừng lại quá trình đâm chọc.
Tay của hắn đặt lên hai vú nàng, xoa nhẹ, khẽ chà xát lấy đầu vú nho nhỏ nhạy cảm của nàng, không muốn nàng nhanh như thế đã đầu hàng, liền kết thúc.
"A...”
Nàng cảm thấy dục hỏa một lần nữa bị hắn đốt lên, không cách nào tưởng tượng cư nhiên mình còn muốn hắn, còn có thể chịu đựng hắn lần nữa điên cuồng chiếm hữu...
"Chậm một chút... Van cầu ngươi... Bớt lực một chút...” Nàng vô lực khẩn cầu, cảm thấy nóng bức bên trong thân thể lần nữa trở về, lần này càng thêm mãnh liệt đến làm nàng không cách nào lại đi ngó ngàng tới hạ thể đau đớn không chịu nổi.
Bởi vì hắn mỗi một lần ở bên trong thân thể của nàng kéo ra đưa vào, đều làm nàng phát ra đau đớn cùng khoái cảm hòa trộn rên rỉ, truyền đến đôi tai nhạy bén của hắn càng thêm làm cho hắn cảm thấy hưng phấn.
"A... Ừ... Nha... Chậm một chút... Van cầu ngươi...”
Cầu khẩn của nàng càng chọc cho thú tính tiềm tàng của nam nhân bộc phát, hắn càng thêm cuồng liệt đâm chọc vào huyệt nhỏ non mềm của nàng.
"Không cần... Không cần... Ta không chịu nổi... Chậm một chút...”
Bạch Nhị chỉ cảm thấy từng trận khoái cảm muốn nàng bất tỉnh ập đến, bởi sự va chạm của hắn mà sản sinh luồng điện chạy dọc thân thể nàng.
Mặc hắn như dã thú mãnh liệt rút ra, đâm vào, thân thể của nàng chỉ có thể thuận theo hắn, nhịp nhàng vô lực lắc mở, nàng cảm thấy khe hẹp của mình không ngừng chảy ra mật dịch, ven theo bắp đùi chảy xuống... ...
"A... A... Thật thoải mái...” Nàng vô tình rên rỉ, eo cũng theo bản năng nghênh hợp động tác của hắn.
"Nàng thật là khiến ta tiêu hồn a! Để ta ba năm này đối với nữ nhân không có khẩu vị, cả ngày lẫn đêm chỉ muốn...” Muốn nàng! Hắn vẫn là nhịn xuống hai chữ này, chỉ vì muốn báo thù sự phụ tình của nàng, một khi đã như vậy, không cần phải đối với nàng, còn dư lại bất kỳ chút mềm lòng cùng mê luyến nào.
"Chỉ muốn cái gì?" Nàng hoang mang hỏi, hắn lại đóng chặt đôi môi, một lần nữa sa vào dục vọng, tựa như nàng trước mắt chỉ là kỹ nữ cấp cho hắn chơi đùa.
Hắn lật qua thân nàng, ở trên lưng của nàng rơi xuống vô số lớn nhỏ hôn, hai bàn tay tự phía sau nàng dùng sức vuốt ve, lắc lắc vú, hơn nữa dùng ngón tay không ngừng lôi kéo lấy đầu vú nho nhỏ của nàng.
"Ừ... Không cần... Ta không chịu nổi...” Nàng dùng sức điều chỉnh hô hấp của mình, bởi vì nàng sắp bị hắn đùa bỡn không thể thở nổi rồi.
Nàng cảm thấy như mình sa vào mây mù trong vòng năm trăm dặm, chỉ cảm thấy một trận khoái cảm dục tiên dục tử ập đến, đây là cảm giác trước nay nàng chưa từng có.
Không biết trải qua bao nhiêu lần cao trào, hắn đột nhiên mạnh mẽ cầm thắt lưng nàng, càng thêm mãnh liệt gia tăng tốc độ, nàng chỉ cảm nhận được một trận khoái cảm mãnh liệt tập kích vào nàng.
Theo đó là tiếng gầm nhẹ như dã thú của hắn, hắn thô bạo ôm lấy eo nàng, sau đó, nàng cảm thấy có một trận nhiệt năng mạnh mẽ bắn vào trong cơ thể nàng...
Trong lúc hắn thở dốc thả ra nàng, cả người hiện lên hình chữ đại, bên trong cơ thể chứa một loại cảm giác thỏa mãn, một loại cảm giác thỏa mãn thật sự...
Còn nhớ ba năm trước, một năm kia Bạch Nhị mới mười tám tuổi.
Vào một buổi chiều ngày nọ, bầu trời lất phất mưa phùn, nàng bởi vì ham chơi cho nên không có chú ý tới mình đã lạc đường, một mình đi lạc trong núi thật lâu, thật lâu, sau lại gặp phải trời mưa, nàng vội vàng tìm chỗ trú mưa, xa xa trông thấy một gian nhà nhỏ, nàng không nghĩ nhiều liền chạy tới dưới mái hiên tránh mưa.
"Đáng ghét! Cũng ướt nhẹp...”
Mưa to làm nàng toàn thân ướt nhèm, lông mi dính những hạt mưa chớp chớp, hai mắt trừng lớn, không biết từ khi nào đã có một nam tử trẻ tuổi tuấn tú đứng trước mặt.
Nàng sửng sốt một chút, nhưng trên khuôn mặt cũng không biểu lộ hiếu kỳ trong lòng, chỉ là mở to hai mắt tròn xoe đón lấy một đôi mắt đen nhánh như bóng đêm mê người.
Nàng im lặng trừng mắt nam tử xa lạ trước mắt, chỉ thấy mái tóc dài rậm rạp của hắn tùy ý phiêu tán trên trán, bề ngoài tuấn dật phi phàm càng làm người ta vừa gặp liền nhớ kĩ, một thân hắc y, cả người phát ra một loại khí chất tà mị, lông mi xinh đẹp đang nhí lại, con ngươi sâu không thấy đáy đang không ngừng chớp động, hắn nhìn nàng không chớp mắt, tựa như ác ma từ trong đêm tối đi ra, nhìn chòng chọc nàng không thả.
Đôi mắt to tròn xoe long lanh của nàng cũng nhìn chằm chằm hắn không buông, đôi môi mím chặt, gương mặt thanh lệ động lòng người vì người trước mặt mà tràn đầy bất an, bóng dáng nhỏ xinh đứng dưới mưa phùn, càng lộ ra dáng vẻ chọc người thương tiếc.
"Ngươi là ai?"
Hắn lại không có di động, một đôi tròng mắt đen thong thả dời xuống, ánh mắt rơi vào y phục ướt đẫm của nàng, lúc này nàng mới phát hiện y phục ướt đẫm của mình đang dính sát người, bày ra hình thể mỹ lệ, như ẩn như hiện.
Cơ thể lung linh bởi vì kinh hoảng cùng rét lạnh mà kìm không được run rẩy, bạch sa ướt hết có thể trông thấy đôi nhũ hoa nổi trội khéo léo, mà hai điểm nho nhỏ kia cũng khe khẽ động đậy, hắn cảm giác được thân thể yêu kiều xinh đẹp mê người kia đang từ từ đốt lên ngọn lửa trong thân thể hắn, mà nàng chỉ là mở to đôi mắt vô tội, đáng thương nhìn hắn.
"Ngươi cẩn thận cảm lạnh."
Ưng Kiệt trước nay chưa từng đối với nữ tử nào dùng ngữ khí ôn nhu như thế, đến ngay cả bản thân hắn cũng khẽ giật mình.
Từ khi hắn có ký ức tới nay, nữ tử gặp được hắn, cũng chỉ là đối với diện mạo phi phàm cũng võ công tuyệt thế của hắn mà si mê điên cuồng, chưa từng có nữ tử nào có thể tiến vào trái tim hắn.
Vì tránh bị quấy rầy, hắn thậm chí né tránh tiếp xúc với nữ tử đàng hoàng, ngược lại càng gia tăng hình tượng thần bí cùng khốc suất của hắn, khiến giang hồ phong hào hắn làm “ Lãnh diện Ưng Vương”.
Tiểu mỹ nhân trước mắt này, dáng vẻ đơn bạc tiếng đứng trước cửa nhà hắn, làm hắn không thể không hoài nghi có phải là kẻ thù của hắn cố ý an bài .
Mấy ngày trước liền phát hiện có người tới nhà phá hoại, chỉ là khi ấy hắn không có ở đây, nhưng cũng đề cao cảnh giác rồi.
Hắn không hiểu một tiểu mỹ nhân mềm mại như nước, không ai bảo hộ, xuất hiện trước cửa nhà hắn, thậm chí còn cố ý đem mình làm cho ướt đẫm, chơi chiêu khiêu khích, trêu chọc này, không khỏi làm hắn thấy quá đơn giản rồi?
Nhưng mà, hắn không ngại thật tốt tìm kiếm trên người tiểu mỹ nhân này lạc thú của nam nhân, dù sao cũng thật lâu hắn không có thỏa sức phát tiết rồi.
Xem nàng có thể đối với hắn có bao nhiêu uy hiếp đây?
"Ngươi là ai?" Nàng hỏi lại một lần nữa, thân thể không nhịn được phát run, không hiểu là bởi vì lạnh hay bởi vì ánh mắt của hắn.
"Ở đây là nhà của ta, ta đương nhiên ở đây rồi."
"Xin thứ lỗi! Ta sẽ đi!" Nàng lần nữa lên tiếng, nhắc nhở một đôi mắt đang nhìn chòng chọc nàng, nam nhân đang nắm lấy nàng không thả.
"Ngươi cho là ngươi với cái bộ dáng phơi bày gần hết trước mặt nam nhân này, còn có thể an toàn rời khỏi sao?"
Bạch Nhị thuận theo ánh mắt nóng bỏng của hắn cúi đầu vừa nhìn, sợ đến kêu dùng tay che lấp cảnh xuân đang tiết lộ ra ngoài.
"Sắc lang! Không cho phép nhìn!" Khuôn mặt trắng xinh vì thẹn thùng mà đỏ rực, tức giận oán trách hắn.
Trả lời nàng là một tiếng khinh miệt cười khẽ của hắn.
Bạch Nhị cảm thấy hai má một trận nóng bừng, nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này, cách xa nam nhân cuồng vọng này.
Nhưng là, một không cẩn thận, chân của nàng vấp phải hòn đá, cả người hung hăng ngã xuống, đầu gối truyền đến một trận cực đau, làm nàng rên rỉ thống khổ.
"A! Thật là đau!"
"Thế nào?"
Ưng Kiệt vội vàng chạy tới đỡ nàng dậy, nàng đau đến mức rơi lệ, lắc đầu nói: "Thật là đau! Ngươi đừng chạm vào ta!"
Hắn nhanh chóng bế nàng trở vào trong phòng, sau đó từ trong tủ lấy ra một miếng khăn vải sạch nhẹ lau miệng vết thương của nàng.
Nhìn đến hắn chăm chú lại gần sát, Bạch Nhị từ nhỏ tới lớn chưa từng dựa vào nam tử nào gần như thế, gần đến mức trên người hắn hỗn hợp mồ hôi do ánh mặt trời cùng nam nhân vị, làm nàng cảm thấy trái tim luôn luôn bình tĩnh, thế nhưng cuồng loạn rộn ràng.
Nàng yên lặng mặc hắn vì mình lau miệng vết thương, hắn cẩn thận lại ấm áp, làm lòng nàng bất tri bất giác xẹt qua một tia ấm áp.
Hắn thay nàng bôi dược cao, băng bó xong, "Tốt lắm, dược cao này rất tốt, sẽ không lưu lại vết sẹo."
"Cám ơn ngươi."
Hắn ngẩng đầu thật sâu nhìn nàng, hô hấp của hắn gần đến mức nàng có thể mãnh liệt cảm nhận được phần hơi thở đốt nóng cùng tinh khiết phái nam của hắn.
Ánh mắt hai người chăm chú nhìn nhau không biết bao lâu, nàng mới phát hiện cư nhiên mình sẽ bị lung lạc vào mị lực dụ người của hắn. Trời ạ! Nàng làm sao sẽ biểu hiện mất khống chế như vậy chứ? !
"Muốn cảm tạ ta phải như này!"
Đang trong lúc nàng định lên tiếng, thì hắn đã cúi người che lại đôi môi hồng nhuận của nàng.
"Không...”
Hắn sung mãn đói khát hôn nàng, muốn hòa tan phản kháng của nàng, đánh thức kích tình trong thân thể nàng, đánh thức bản năng phái nữ trong nàng.
Hắn không biết mình vì sao mình lại có kích động muốn hôn nàng, chỉ là, hắn chính là muốn làm vậy, tựa như ngay từ khi bắt đầu nhìn thấy nàng, hắn đã muốn làm vậy.
Hôn nàng - thật sâu hôn lấy nàng!
Cảm thụ trong miệng nàng mỗi một tấc đều có ngọt ngào cùng hương vị của nàng, cảm thụ thân thể ấm áp mềm mềm của nàng bị hắn ôm chặt trong lòng, đầu lưỡi của hắn thừa cơ bức bách lấy nàng, đầu lưỡi hai người cứ như vậy đốt nóng, triền miên dây dưa.
Nàng muốn đẩy ra lồng ngực cường tráng của hắn, nhưng hắn sung mãn cùng bá đạo chiếm hữu hôn nàng làm nàng không cách nào phản kháng, mỗi lần hô hấp của nàng đều dây dưa hơi thở của hắn, hương vị khí khái sung mãn, độc nhất của nam tử làm toàn thân nàng không nhịn được run rẩy...
Trong lúc hắn còn lưu luyến không rời đôi môi ướt át mê người của nàng, nàng còn chết trân tại chỗ, không kịp phản ứng.
"Ta chưa từng nếm qua hương vị nụ hôn của nữ hài nào như vậy, mãnh liệt, rung động toàn thân ta...”
"Bốp!"
Nàng nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền tát hắn một cái, "Càn rỡ!"
"Ngươi...”
"Ta chính là hoàng hoa đại khuê nữ, không cho phép nam nhân xa lạ như ngươi động chân động tay với ta đâu! Hứ!” Nàng cao ngạo khiển trách hắn. “A!”
Bàn tay của hắn thô lỗ nhưng thật sự không làm đau nhéo nàng cằm nhỏ, ép buộc nàng đối mặt với vẻ mặt lạnh như băng của hắn.
"Đừng quên ngươi bây giờ đang ở trên địa bàn của ai.”
"Quản ngươi đại bàn tiểu bàn - rời khỏi ta, ta phải đi!" Nàng tức tối quát lên, nhưng bất luận nàng vùng vẫy như thế nào, cũng không thể rời khỏi bàn tay hắn.
"Ngươi không thể đi được." Hắn bình tĩnh nói, đơn giản năm chữ lại lộ ra một cỗ uy hiếp không tầm thường cùng đắc ý cảnh cáo.
"Vì sao?"
"Bởi vì ta muốn ngươi -"
Bạch Nhị không dám mở mắt, lại càng không dám đối mặt với Ưng Kiệt.
Gặp lại hắn, nàng vốn cho là mình đã khôi phục bình tĩnh, sẽ không bao giờ bị bất kỳ người nào thương tổn, nào ngờ lại bị nam nhân anh tuấn, thành thục trước mắt kia dễ dàng nhiễu loạn.
"Nàng vẫn giống như ba năm trước đây, làm người ta tiêu hồn." Hắn nói xong, định đặt trên khuôn mặt nàng một nụ hôn, lại bị nàng nhanh hơn, đẩy ra.
Bạch Nhị liều lĩnh muốn trốn khỏi hắn, thuận tay lấy được một bộ y phục liền định chạy ra ngoài, lại bị hắn nhanh hơn một bước bắt trở về.
"Chuyện cho tới bây giờ, nàng còn muốn chạy trốn?"
"Đúng vậy! Ta vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại ngươi!" Nàng liều mạng tránh né, lại bị hắn dùng lực đạo càng thêm trói buộc, thiếu chút nữa cho là tay của nàng sẽ bị hắn kéo đến gãy.
"Không muốn gặp ta?"
Ánh mắt sắc bén của hắn không khách khí dừng lại trên người Bạch Nhị, trong lòng bắt đầu thống hận nàng thế nào có thể không thay đổi, ngược lại càng thêm xinh đẹp, làm người ta nín thở.
Sắc mặt của nàng lập tức trở nên hết sức khó coi, trong đầu còn cảm thấy một trận choáng váng.
"Ngươi không hiểu sao? Chúng ta đã kết thúc, ta tin tưởng chúng ta qua lại lâu được như thế, nhưng nghĩ lại, đối với bất luận người nào cũng không có ý nghĩa gì nữa."
"Ngươi muốn dùng một câu nói liền bỏ qua tất cả?"
Hắn giọng điệu lạnh như băng làm nàng đáy lòng một trận dã.
"Rời khỏi ta, để ta đi."
Nàng cần trốn đến một nơi thật tốt. Miệng vết thương đã lành lặn lại bị hắn cứng rắn xé rách, lần nữa chảy máu.
Nàng cần tìm địa phương liếm máu, trị thương.
Hắn lại không tính toán bỏ qua cho nàng, cũng không ngó ngàng tới nàng kháng nghị liền chặt chẽ ôm lấy nàng, chặt đến làm nàng cơ hồ không cách nào hô hấp.
"Nàng nghĩ chạy trốn tới đâu?"
"Ta không có muốn chạy trốn!" Nàng muốn tránh khỏi hắn có lực trói buộc, ngược lại bị hắn càng giữ chặt hơn.
"Kia, vì sao nàng phải tránh ta? Ròng rã ba năm!" Miệng của hắn tràn ngập khí sung mãn oán hận.
"Ta đã nói, giữa chúng ta đã kết thúc, không có quan hệ rồi!" Nàng cự tuyệt nhìn hắn.
"Không có quan hệ? Một câu không có quan hệ như vậy mà có thể hoàn toàn bỏ qua quá khứ của hai chúng ta?"
"Quá khứ là quá khứ, ta thật sự không muốn nhắc lại, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Rời khỏi ta, ngươi cái gì muốn lấy đã lấy được, còn muốn thế nào?" Nàng không khỏi nóng giận đối diện hắn gầm nhẹ.
"Ta còn muốn thế nào? Nàng nói đi? Bạch Nhị...”
Hắn đột nhiên nhỏ giọng kêu tên của nàng, làm người ta trong lòng một trận ớn lạnh.
"Chạm qua nàng cảm giác vẫn tử hảo như vậy, ta có chạm qua nữ nhân khác đều không có cảm giác như người vậy, làm người ta huyết mạch căng phồng."
Tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào làn da của nàng, cơ thể không nhịn được bởi vì xúc cảm này mà trở nên lửa nóng cùng căng thẳng.
Hắn trong thời gian qua có những nữ nhân khác sao? Lòng của Bạch Nhị trầm xuống, nhưng không nhịn được hiện lên một loại cảm giác ê ẩm.
Sẽ không là đố kị đi? Nàng đã nói không được đối với nam nhân này có bất kỳ cảm xúc phản ứng nào, không thể nữa tự mình đánh mình miệng, này cũng là vì của mình tôn nghiêm.
Nàng quay đầu đi muốn trốn tránh hắn tiếp xúc, tay dùng sức rời bỏ tay của hắn, "Không nên đụng ta!"
Hắn không nhịn được mà phát ra một tiếng cười nhẹ, "Không nên đụng nàng, sợ rằng chạm không đến, hiển nhiên ngươi cảm thấy Ưng Kiệt ta quá đơn giản rồi."
"Ta đã nói là chúng ta kết thúc!" Nàng tức tối nhìn về phía hắn, ánh mắt lãnh khốc.
Ánh mắt hai người giao nhau một hồi, hắn mới thong thả lên tiếng. "Hiển nhiên nàng đem quãng thời gian ba năm trước đây cùng lời hứa với ta triệt để quên đi."
Trong đôi mắt hắn đột nhiên thoáng qua một tia đau lòng nhưng nhanh chóng lại bị hắn dùng thù hận và lạnh lùng che lấp.
"Đừng quên ngươi mới là người vi phạm lời hứa." Nàng khổ sở lên tiếng.
Nàng vừa nghĩ tới điều này liền đau lòng, đồng thời trong mắt lại cảm thấy một trận đau nhói lên mạnh mẽ, nhưng nàng cự tuyệt hướng tới hắn mà khuất phục.
"Cho nên vì trừng phạt ta mà không cho ta bất kỳ cơ hội giải thích nào, nàng liền như vậy lên kiệu lớn mà gả cho người khác?” Hắn mị hoặc hé mắt, đem nàng kéo về phía mình, hai bàn tay chặt chẽ ôm lấy nàng, đôi mắt xanh đen ánh lên sự tức tối, "Nàng không có nghĩ qua ta sẽ trở về tìm nàng sao?"
"Ta chờ ngươi đã lâu như vậy, kết quả là ngươi sống hay chết cũng không có cho ta một câu trả lời. Lúc đó ta muốn chờ nhưng nghĩ lại cũng không cần nữa, bởi vì coi như ngươi trở về cũng vô dụng."
Nàng biết hắn nhất định sẽ rất tức giận, nhưng nàng không quan tâm.
"Nói như thế giữa chúng ta đều là sai lầm?" Hắn lạnh lùng chất vấn.
"Đúng vậy! Là sai lầm! Chúng ta khi đó đều như vậy, bởi vì tuổi trẻ ngông cuồng mà mắc sai lầm. Với ta ngươi cũng chính là sai lầm." Nàng cố tỏ ra lạnh lùng, mạnh mẽ đáp.
"Ta không hiểu ta có phạm sai lầm nào, trừ một chuyện, chính là để bản thân mình nhàn hạ ba năm. Thế nhưng ta cũng nhận đủ rồi. " Ánh mắt của hắn lạnh như băng, không mang theo bất kỳ tình cảm nào mà nhìn chòng chọc nàng.
"Tránh xa ta ra! Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?" Nàng đề cao âm điệu, căm giận hỏi.
Ba năm, cũng qua được ba năm rồi, hắn rốt cuộc còn muốn hành hạ nàng đến lúc nào?
Hắn đột nhiên nắm được cằm của nàng, lực đạo lớn cơ hồ muốn đem nàng bóp vỡ. Nàng cắn môi dưới nhịn được không kêu đau.
"Ta muốn nàng bồi thường cái gì ta đáng được có." Hắn lãnh khốc nói.
Tròng mắt xinh đẹp của nàng thoáng ra một tia bất an cùng sợ hãi, nhưng nhiều nhất là bi phẫn cùng tức giận.
"Ta có nợ ngươi cái gì sao?" Nàng cười lạnh một tiếng, "Ta không hiểu ta có nợ ngươi cái gì, lúc đó là ngươi không cần, bây giờ mới tới đòi ta bồi thường, có đạo lý đó sao?"
"Nàng cho là nói như vậy mà có thể tránh qua được trừng phạt dành cho nàng sao? Suy nghĩ nhiều quá, ta sẽ ở trên thân ngươi đòi về gấp bội." Khẩu khí hắn lạnh lẽo, giống như phát ra từ bóng tối, làm người ta nghe không nhịn được cảm thấy run rẩy.
"Ngươi không nói đạo lý!"
"Ta từ trước tới giờ chính là người như vậy, chẳng lẽ nàng còn không hiểu sao?"
Mặt của nàng tái xanh, lúc nàng muốn xoay người trốn bỏ lại bị hắn nhanh chóng hiểu ra âm mưu, nhanh hơn một bước bắt được tay của nàng.
"Muốn trốn khỏi ta một lần nữa? Lần này sẽ không được như nàng ước nguyện." Nhân lúc nàng không kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu xuống hung hăng hôn môi của nàng.
"Không...”
Đây là một nụ hôn trừng phạt vô cùng sung mãn, mãnh liệt, bàn tay của hắn ấu yếm hai vú đầy đặn mê người của nàng, nàng cảm thấy lưỡi hắn nóng cùng cứng rắn thăm dò vào trong miệng của nàng, giống như hắn ôm hết thân thể nàng, bá đạo lại tham lam hút lấy nước miếng mê người của nàng.
Lý trí của nàng nhất thời hòa tan dưới ngọn lửa mãnh liệt của hắn, nàng toàn thân vô lực dựa vào người hắn, cảm nhận được hơi thở độc nhất của hắn.
"Xem ra trượng phu của nàng không có dạy dỗ người thật tốt, đã ba năm mà nụ hôn của nàng vẫn gượng gạo như thế, một chút tiến bộ cũng không có." Cơ hồ lại chọc cho hắn vì nàng mà điên cuồng lần nữa, dục hỏa bên trong thân thể không cách nào có thể khống chế được.
Nụ cười lạnh cùng chế nhạo của hắn làm cả thân thể nàng đột nhiên cứng đờ.
"Ngươi... Quá đáng!" Nàng nghĩ cũng không nghĩ được, liền cho hắn một cái tát.
Tiếng vang từ bàn tay thanh thúy vang lên trong đêm yên tĩnh, càng làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Mà sắc mặt của hắn cũng từ lạnh lùng vô cảm trở nên hung ác.
Hắn một tay bắt được cổ tay của nàng, lực đạo to lớn giống như muốn đem cổ tay của nàng phá hủy. Nàng vội vàng cắn môi dưới, mới có thể để mình không kêu lên tiếng đau.
"Nàng dám đánh ta?"
"Ta đương nhiên có thể đánh ngươi! Ta là người đã có trượng phu, hành động vừa rồi ngươi đối với ta chính là vũ nhục nghiêm trọng tới trượng phu của ta.” Nàng liều chết muốn phản kháng, đột nhiên lại cảm thấy một trận choáng váng trong đầu.
"Trượng phu? Nàng cho rằng có thể dùng lí do này là có thể ngăn cản ta muốn làm gì với nàng sao? Nàng thực sự không có hiểu ta rồi."
Trong lòng nàng chợt nảy lên một nỗi sợ chưa từng có, nam nhân trước mặt nhìn nàng chăm chú cơ hồ phát lên lửa nóng, vậy mà gương mặt hắn tuyệt đối không có bất cứ một tia cảm xúc nào.
Nam nhân này thật đáng sợ! Nàng chợt phát hiện ra mình hoàn toàn không hiểu về hắn, ít nhất trong ba năm qua, hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một Ưng Kiệt khác.
"Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
"Nếu như ta nói ta tới đây vì lời hứa năm đó, nàng tin sao?"
Đương nhiên không tin!
"Ta không còn là cô gái nhỏ năm ấy rồi!" Đáng chết! Y phục của nàng đâu?
Ưng Kiệt lập tức hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn cũng không lo lắng, dù sao họ vẫn còn nhiều thời gian.
Nắm y phục của nàng, hắn lặng lẽ vươn tay đến trước mặt nàng, thanh âm trầm thấp vang vọng trong đêm đen, lộ ra một tia quỷ dị.
"Muốn y phục liền tự mình tới lấy!"
"Cái gì?" Nàng sững sờ.
Hắn lúc này giống như một con cọp giả hiền lành, đang hấp dẫn con mồi vô tri, từng bước từng bước mà tiến vào cạm bẫy quỷ dị của hắn.
Cùng đùa với hổ, đây là hành vi ngu xuẩn nhất.
"Nếu không thì nàng cứ ở đó lạnh chết đi!" Hắn lãnh đạm lên tiếng như sự việc không hề liên quan tới mình, tùy ý nàng lựa chọn, hiển nhiên nàng sẽ phải tự mình thỏa hiệp.
Đáng hận chính là hắn chiếm được thế thượng phong rồi!
"Dù sao chúng ta cái gì cũng trải qua rồi, nàng còn xấu hổ cái gì?” Hắn cố ý kích động nàng.
"Ngươi...”
Nàng vừa giận lại vừa vội, trừng mắt nhìn nam nhân đáng giận này, nói hắn giống như ác ma thật không sai, nhìn qua ánh mắt hắn, hiển nhiên là không có ý tốt .
Nghĩ đến điểm này, trong lòng nàng nổi lên những hình ảnh khiến thân thể không khỏi tự chủ trở nên nóng bức.
"Muốn lấy liền tự mình tới cầm, nếu không…” Ánh mắt hắn liếc về phía y phục trong tay, vẻ mặt tựa như rất chân thành nói, "Có lẽ không cho ngươi thấy quyết tâm của ta, ngươi sẽ không hiểu được, ta là người nói được sẽ làm được."
"Ngươi muốn làm gì?" Sắc mặt của nàng đại biến, trong lòng bắt đầu lo lắng suy nghĩ, không biết là xú nam nhân này muốn làm gì?
Trả lời nàng lại là vẻ mặt thong thả cùng nụ cười đáng sợ của hắn, làm nàng có cảm tưởng mình giống như một chú mèo nhỏ bị người ta trêu chọc.
Nàng dưới tình thế cấp bách đành phải lại gần hắn hơn một chút, "Ngươi dám thì thử làm một lần đi!”
Nhưng mặc cho nàng uy hiếp cùng khiển trách cũng không có tác dụng gì. Bởi vì hắn nắm rõ trong lòng bàn tay rằng nàng sẽ không có dũng khí lại đây, cho nên hắn vẫn cầm y phục một cách hờ hững.
Hắn sẽ ăn hết nàng!
Trên mặt của hắn mang theo ý cười bôi bác, Bạch Nhị vừa thấy hắn trong nháy mắt xé rách yếm nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời mất đi huyết sắc.
"Ta không dám sao?" Hắn nhẹ nhàng nói, ánh mắt thủy chung không rời khỏi người nàng.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Nàng thất sắc hỏi.
Thấy yếm nhỏ bị xé làm đôi, Bạch Nhị chợt hiểu ý tứ của hắn, nếu như nàng không ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn tuyệt đối sẽ không trả lại y phục cho nàng.
Đây là ở bên ngoài, nàng không thể lõa lồ được. . . . .
Ngay lúc hắn cầm áo khoác trắng lên, Bạch Nhị cũng không nhịn được nữa mà lao về phía hắn để giành lại đồ.
"Đừng! Đó là y phục của ta, ngươi xé thì ta sẽ lấy gì để mặc?”
Nàng đưa ngón tay thon dài, nhỏ nhắn như ngọc ra giữ lấy cổ tay hắn, ánh mắt sáng như sao nhìn hắn chằm chằm , mặt sáng ngời, xinh đẹp như hoa sen mới nở nhưng không giấu được vẻ bất an cùng lo lắng trong lòng.
"Không được!" Gương mặt nàng không còn chút huyết sắc mà nhìn chằm chằm hắn.
Nào ngờ hắn lại tiếp tục xé, mặc cho tay nàng nắm chặt cổ tay hắn hơn nữa cùng giọng điệu ủy khuất hướng hắn cầu xin.
"Đừng mà!" Mắt nàng ngấn nước, nghẹn ngào nói với hắn. Nước mắt thuận theo lay động mà rơi xuống, óng ánh như viên ngọc sáng trong đêm. “Ngươi rốt cuộc muốn gì, mau nói đi!”
Đáp lại nàng chỉ thấy hắn lạnh lùng cười một tiếng, "Nàng thỏa hiệp nhanh hơn so với tưởng tượng của ta đấy, ta vốn cho là còn có thể đùa giỡn nàng thêm một chút nữa.”
Sự lạnh lùng của hắn làm sắc mặt nàng biến đổi, hồng diễm miệng nhỏ hồng nhuận mở thật lớn, ngước nhìn nam nhân trước mắt, "Ngươi một điểm cũng không thay đổi... Không đúng, là có thay đổi một chút, trở nên tàn khốc hơn, làm người ta chán ghét!"
"Ghét?" Hắn mị hoặc nheo mắt, đột nhiên vươn tay nắm lấy mái tóc dài đen huyền của nàng, làm nàng nhắn nhó la lên, không làm cách nào để ngẩng mặt lên nhìn hắn.
"Buông ta ra!"
Nàng đỏ mặt muốn tránh né, Ưng Kiệt lại càng mạnh mẽ giữ lấy để nàng không có cơ hội trốn thoát.
"Nàng thực sự không nhớ gì trong ba năm qua sao?"
"Đáng tiếc, ta không hề nhớ gì cả." Nàng hung hăng phản bác hắn, cho dù là nói một đằng, nghĩ một nẻo nhưng nàng cũng không ngại nói dối hắn.
"Phải không?"
Hắn cúi đầu nhìn hai bầu ngực trắng noãn của nàng, cùng với nhũ hoa đỏ hổng như quả đào mật. Ánh mắt của hắn lại tiếp tục dời xuống bụng bằng phẳng của nàng cùng tam giác hoa của thiếu nữ.
Ánh mắt tà ác của hắn làm Bạch Nhị cả kinh. Không phải hắn lại muốn rồi chứ?
Nhưng nàng cũng thích ứng rất nhanh, bởi vì trước đây hắn cũng là một nam nhân mạnh mẽ như vậy. Khi ấy nàng đều phải cố gắng phối hợp với ham muốn mãnh liệt của hắn. Ba năm sau, chỉ không có mạnh hơn là tốt rồi, cũng đừng hi vọng ham muốn của hắn giảm đi một chút hay là chính hắn trở thành hòa thượng.
"Buông ta ra!"
Nàng bất chấp tất cả để tránh khỏi ánh mắt làm người khác xấu hổ của hắn.
Nhưng hắn lại không hề lay động, tựa như hành vi liều chết vùng vẫy của nữ nhân trước mắt này vô cùng ngốc nghếch và đáng buồn cười.
"Nàng cho là vùng vẫy nho nhỏ của ngươi có tác dụng với ta sao?"
"Ta cảnh cáo ngươi không được dùng bàn tay bẩn đó chạm vào một sợi lông măng của ta, nếu không ta sẽ không khách khí mà chống lại ngươi."
Nàng kiêu ngạo đối diện với uy hiếp của hắn, lại không nghĩ tới ngôn ngữ kích thích như vậy làm cho lòng của hắn cảm thấy tức tối.
Bất chợt, ngay lúc nàng không kịp phản ứng, hắn lại cúi đầu xuống hung hăng hôn lên đôi môi hồng ngọt ngào của nàng.
Bạch Nhị dường như sửng sốt một lúc lâu, đầu óc chỉ cảm thấy một khoảng trống rỗng, đành mặc kệ cho lưỡi của hắn bá đạo cùng nồng nhiệt chiếm từng góc trong khoang miệng của nàng, dường như hắn có quyền lợi làm như vậy với nàng...
"Nàng quên rằng bàn tay dơ bẩn này của ta đã rất nhiều lần chạm vào sợi lông măng của ngươi sao?" Hắn lạnh lẽo nói với nàng.
"Không được, buông ta ra...”
Bạch Nhị xấu hổ đánh lên hắn, lại chỉ khiến hắn càng thêm dùng sức dày xéo đôi môi của nàng, không để cho nàng có cơ hội phản kháng.
Dưới tình thế cấp bách, Bạch Nhị cũng không nghĩ nhiều, lập tức cho hắn một cái bạt tai, cũng thừa dịp hắn chưa kịp tỉnh táo liền vùng khỏi tay hắn.
"Nàng dám đánh ta?" Tròng mắt hắn thoắt lạnh lẽo.
"Là ngươi ép ta…” Nàng không giấu được run rẩy trong lời nói, lòng bàn tay truyền tới lửa nóng làm nàng càng thêm bất an, sợ mình sẽ chọc giận nam nhân giống như ác ma trước mắt này.
Vốn tưởng hắn sẽ tức giận hét to giống như ngày xưa, nào ngờ hắn lại không có bất cứ phản ứng gì.
Có ý định phản ứng thế nhưng khóe miệng hắn cũng chỉ hơi mấp máy mà không phát ra thành tiếng.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, hắn lại khôi phục nguyên vẹn vẻ lạnh lùng hàng ngày, ngũ quan anh tuấn tựa như lần đầu nàng gặp hắn.
Hắn thực sự thay đổi! Cư nhiên còn biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài gương mặt...
Trời ạ! Nàng thật không nhận ra hắn lại tốt tính như vậy, mặc cho nàng đánh cũng không tức giận. Ngược lại, nàng lại cảm thấy đây chính là bình yên trước cơn bão.
Quả nhiên là nàng đoán trúng, bởi khi tròng mắt đen của hắn thoáng một tia sáng kì lạ thì nàng đã không còn trốn kịp nữa rồi.