21 năm trước, Tại một căn nhà biệt thự ở giữa thủ đô Hà Nội.
“Đáng chết, cô ấy giờ đang ở đâu” giọng nói đầy sự tức giận của một nguòi đàn ông
“Anh trai đừng lo quá, em nghĩ chị Dâu sẽ không sao đâu”
“Tại sao lại không lo chứ, cô ấy đã biến mất gần 2 tháng rồi, lại còn mang trong mình đứa con của anh, nếu cô ấy có vấn đề gì anh không muốn sống nữa”
“Anh đã tìm khắp nơi chưa, chị dâu vốn là cô nhi ngoài cô nhi có thể về ra thì liệu chị còn có thể đi đâu được chứ” cô gái đáp lại anh trai mình
“Ngày từ hôm anh hiểu lầm cô ấy, cô ấy chỉ có đem theo vài bộ quần áo, không hề mang theo một xu nào cả, anh đã thử tìm khắp nơi từ cô nhi viện đến những chỗ anh và cô ấy thường hay đến nhưng không hề có một chút dấu tích nào cả” nhớ đến ngày anh chưa điều tra rõ chân tướng vụ việc đã vu tội cho cô là ăn cắp tiền, để rồi cô rời đi với vẻ mặt vô cùng đau thương, lúc này vẻ mặt của anh không còn sự tức giận mà là hối hận về những việc anh đã làm
Đột nhiên chuông máy bàn reo lên, cô em gái chạy ra nghe điện thoại: “ alo, ai đấy ạ”. Lúc này mặt cô gái bắt đầu chuyển từ lo lắng sang ngạc nhiên và mừng rỡ cô đáp: “ Cảm ơn cậu, tôi sẽ lập tức báo anh Hai”. Cúp máy cô chạy ra báo với anh mình: “ anh đã tìm được chị dâu rồi……
Trong một con hẻm náo nhiệt của trung tâm thủ đô, có một quán ăn kinh doanh rất đắt khách, mỗi ngày khách hàng ra vào liên tục, làm cho ông chủ mừng rỡ, mặt mày lúc nào cũng hớn hở. Quán ăn này thuê kha khá nhân viên, nhưng ông chủ keo kiệt lại chỉ thuê một người rửa chén, để phụ trách rửa toàn bộ bát đĩa dơ bẩn đầy dầu mỡ của quán ăn. Khi cô gái mảnh mai tái nhợt kia rửa xong những cái chén dĩa cuối cùng thì đồng hồ cũng đã chỉ đến số mười hai giờ đêm.
“Cuối cùng cũng rửa xong rồi” Phương lau mồ hôi trên chán mình, nếu không hoàn thành sớm thể nào ông chủ cũng mắng minh.
Ngày ấy khi Phương rời khỏi gia đình nhà họ Phương cô chẳng mai theo gì ngoài vài bộ quần áo, rất may khi cô không biết đi đầu về đâu thì gặp được đôi vợ chồng già. Thương cô, tối hôm ấy họ cho cô ở nhờ và giới thiệu cho cô quán ăn này. Vì thế cô vô cùng cảm khích, tiền lương tuy rằng không nhiều nhưng vẫn đủ cho cô sống qua ngày
Về đến nhà là 12h30. Phương chỉ tắm qua loa và gặp 1 cái bánh mỳ sài gòn vừa mua lúc trên đường về. Ăn xong nghỉ ngơi một lúc cô leo lên giường ngủ, trong đầu bắt đầu nghĩ về người đàn ông vô tình kia, dù anh có đối xử vô tình với cô. Nhưng trong lòng Phương đối với anh không có hận, mà là tình yêu không hề phai. Ngày hôm sau vẫn đi làm như thường lệ, lúc cô đang vật lộn với đống bát đĩa thì bỗng nhiên ông chủ đi vào dẫn theo một người đàn ông.
“Mọi người đây là ông Vũ, là ông chủ tập đoàn thực phẩm có tiếng tại Hà Nội chúng ta, ông Vũ đây nhìn thấy quán ăn chúng ta có tương lai rộng mở nên đã mua lại quán. Từ nay tôi không còn là ông chủ của mọi người nữa, nhưng đừng vì thế mà mọi người phụ lòng ông Vũ đây nhé” Trái ngược với niềm vui của ông chũ là vẻ mặt đầy bất ngờ pha vẫn lo âu của nhân viên, nhưng ở một góc có 1 người đang vô cùng sợ hãi: “ Đây chả phải là anh hay sao, nhưng tại sao anh lại ở đây, đã thế anh còn nhìn mình với ánh mặt không hề hài lòng vậy, không được mình phải trốn khỏi đây”. Nghĩ rồi cô cởi tạp đê ra rồi chạy thật nhanh về phía cửa sau.
Về đến nhà cô đóng sầm cửa, nhưng chỉ được 5 phút sau, cửa gỗ bắt đầu vang lên: “ Phương mở cửa cho anh”. Cô không lên tiếng, nghĩ rằng nếu cô không lên tiếng anh sẽ chán rồi bỏ đi. Nhưng lúc này Vũ không bỏ đi mà lên tiếng, giọng điệu có phần đe doạ: “ Nếu em không nở cửa cho anh, anh sẽ phá cửa vào đấy”. Biết người đàn ông này nói được là làm được, cô đành bất đắc dĩ mở cửa cho anh vào.
“Nơi này thật nhỏ” Anh khẽ nhíu mày.
“Đủ cho em sống một mình, nói đi anh kiếm em có việc gì” Cô hờ hững đáp lại
“Anh đã phát hiện kẻ ăn cắp tiền, thế nên em theo anh về” Anh vô cùng bình tĩnh đáp lại
“Vậy là anh đã biết chân tướng, nhưng xin lỗi anh, em sẽ không theo anh về đâu” Giọng cô chua xót nói, anh coi cô là cái gì vậy, lúc không cần thì vứt đi, lúc cần thì lại gọi về
“Phương bình tĩnh đi em, anh đã tự mình đi tìm em, em còn muốn gì nữa”
“Em không muốn gì cả, Anh anh cút khỏi nhà em” giọng cô đầy phẫn uất
Thấy tâm trạng cô không ổn, Vũ đành lòng đi ra ngoài, rồi khép cửa lại. Thấy cánh cửa khéo lại cô bắt đầu rơi những giọt nước mắt đầy tủi thân. Sáng hôm sau, Phương bắt đầu tìm việc ở chỗ khác, nhưng mỗi lần cô xin làm ở đâu, cửa hàng ấy lại được mua với giá trên trời, từ tiệm bán hoa, cửa hàng tạp hoá đến tiệm bán phỏ nhỏ. Cô biết tất cả những chỗ đó đều ro anh làm ra, lúc này cô vô cùng mệt mỏi, không còn hơi sức nữa đâu để mà đấu đá với anh nữa. Về căn nhà với tâm trạng chán nản, Phương bật khóc, nhũng giọt nước mắt mệt mỏi đầy phẫn uất lăn trên má cô thì lúc này có một đôi bàn tay kéo cô lại rồi ôm chặt cô vào lòng.
Ngẩng đầu lên người đó là anh, anh đang ôm cô vào lòng. Lúc này cô không có hơi đâu mà giãy dụa nữa mà chỉ nói:
“ Em xin anh, van anh, anh là ông trùm thực phẩm tại sao lại phải đi mua mấy cái quán bé xíu vậy, việc này đối anh không phải là tốt, em cầu xin anh tha cho em đi”
“ Việc anh cần làm bây giờ là mang em quay trở về” Anh đầy kiêu ngạo đáp lại
“ Nhưng anh không hề yêu em, anh mang em về bên anh làm gì chứ”
“ Phương em nghe rõ đây, người Phương Văn Vũ yêu nhất trên đời này Trần Linh Phương, chính là em, em là người con gái anh yêu và sẽ mãi yêu” nói rồi anh quỳ xuống:
“ Phương làm vợ anh nhé”
4 tháng sau:
Trên một ngọn đồi chong chóng có 1 cặp vợ chồng mới cưới. Lúc này người vợ chu cái mỏ xinh xắn đáng yêu lên hỏi chồng mình
“ Anh muốn đặt tên con gái mình là gi ?”
“ Anh sẽ đặt tên con là Phương Vũ Ly, để cho con bé biết rằng bố mẹ con bé phải vất vả thế nào mới đến được đến nhau, để nó trân trọng tình yêu, không còn dẫm vào bước xe đổ của anh nữa. Và anh hi vọng con bé sẽ giống em vợ yêu ah!!!!