- Đáng chết, đáng chết, đáng chết…
Hoàng Hiểu hung hăng dập mạnh nắp xe phía trước, trong loại tình huống trước sau đều không có khách sạn ở lại, không ngờ xe lại chết máy không cách nào sửa chữa.
- Vẫn chưa sửa được sao, ráng nghĩ biện pháp đi thôi, tôi không muốn qua đêm bên trong xe.
Cô gái tóc dài đang nói chuyện là bạn gái của Hoàng Hiểu tên Trương Viên Viên.
- Gọi điện thoại tìm người tới giúp đỡ đi.
- Đã một giờ đêm rồi còn ai chạy tới sửa xe đây? Không được, chúng ta đi bộ tới trong thôn tìm một chỗ ở trọ qua đêm, ngày mai rồi tính sau.
Hoàng Hiểu ủ rũ đá mạnh vào bánh xe.
- Hình như mới đi ngang qua một ngôi lầu nhỏ sao, chúng ta tới đó hỏi thử xem có thể cho chúng ta ở nhờ một đêm hay không.
- Em không đi!
Trương Viên Viên lớn tiếng kêu lên, làm Hoàng Hiểu giật mình hoảng sợ kêu to một tiếng.
- Căn nhà kia đen thui, thật đáng sợ.
- Đi xem thử một chút thôi, còn hơn ở lại trong xe cả đêm thế này.
Hoàng Hiểu lấy ra một đèn pin cầm tay:
- Nói không chừng có người hảo tâm ở nơi đó thì sao.
Trương Viên Viên không chút tình nguyện hừ một tiếng:
- Còn nói tài lái xe của mình còn thoải mái hơn đi xe bus đường dài, anh nhìn anh xem đã mượn chiếc xe tệ thế nào.
Hai người vừa là đồng hương cũng vừa là bạn học, sau khi trường cho nghỉ hè Hoàng Hiểu liền đề nghị tự mình lái xe về nhà, không đi xe bus đường dài, Trương Viên Viên cũng nghĩ tự mình lái xe về tiện lợi hơn đi xe bus, dù sao đi sáu bảy tiếng là có thể về tới nhà, vì thế liền đáp ứng, không nghĩ tới mới đi được nửa đường xe lại chết máy.
- Anh làm sao biết xảy ra chuyện như vậy, em cũng đừng oán trách nữa.
Hoàng Hiểu nhìn mái tóc dài buông xõa của bạn gái đột nhiên hoảng sợ run rẩy cả người, không khỏi nghĩ tới bộ dạng nữ quỷ trong phim điện ảnh.
- Bỏ ra cả ngàn đồng làm ra cái đầu tóc giống quỷ quái như vậy, còn nói là kiểu thời trang Hàn quốc gì đó, anh thấy em chẳng khác gì nữ quỷ.
Hoàng Hiểu lẩm bẩm.
- Anh biết cái gì, đây gọi là kiểu mới nhất, tên nhà quê, hiện tại đều lưu hành kiểu tóc này đó.
Trương Viên Viên càng ngày càng không ưa kiểu nói chuyện quê mùa của bạn trai:
- Chớ có nói hươu nói vượn nữa đi, đã khuya thế này sẽ khiến người ta sợ hãi.
Hoàng Hiểu còn muốn nói gì đó, suy nghĩ một chút đành ngậm miệng lại. Hắn rất ưa thích người bạn gái này, lúc cãi nhau thường thường vẫn luôn nhường nhịn nàng.
Hai người đi trên đường, hai bên là đồng ruộng mênh mông, trên con đường tối đen cũng không hề có đèn đường, chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin hai người mới thấy được ngôi nhà nhỏ kia đi dần tới. Hai bên đường còn trồng những cây hòe cao cao, gió thổi qua tàng cây xào xạc, giống như quỷ ảnh đang nhảy nhót, Hoàng Hiểu cảm giác tóc gáy trên người mình đều dựng đứng lên.
Đột nhiên cả hai nhìn thấy một đạo hắc ảnh từ ven đường lao ra.
- A…
Trương Viên Viên hoảng sợ lớn tiếng hét lên, âm thanh chói tai làm Hoàng Hiểu hoảng sợ cơ hồ ném luôn chiếc đèn pin trong tay.
- Quỷ…quỷ a…
Trương Viên Viên núp sau lưng bạn trai, nắm chặc quần áo của Hoàng Hiểu.
Bóng đen tựa hồ bởi vì tiếng thét chói tai của Trương Viên Viên làm kinh sợ, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hai đạo lục quang lóe ra cách hai người không xa. Hoàng Hiểu nơm nớp lo sợ dùng đèn pin từ từ chiếu tới.
- Hô…bất quá chỉ là một con mèo mà thôi, lại hù dọa em biến thành thế này.
Hoàng Hiểu đã nhìn thấy rõ đó là một con mèo lớn màu vàng, hẳn là mèo hoang của vùng lân cận.
Trương Viên Viên từ từ thò đầu ra sau lưng bạn trai nhìn lại:
- Hô, làm em sợ muốn chết, con mèo chết tiệt.
- Lá gan thật nhỏ quá đi!
Hoàng Hiểu ôm lấy bạn gái, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng nàng.
- Đi, đi thôi.
Mèo hoang từ bên kia đường chui vào đồng ruộng.
Ngôi lầu nhỏ được xây ngay giữa đồng ruộng, tổng cộng có hai tầng, bên cạnh lầu vẫn còn một đống gạch còn chưa xây xong, cửa sổ trong nhà tối như mực không nhìn thấy được gì.
- Có người hay không, xe của chúng tôi bị hư, muốn xin ở nhờ một đêm.
Hoàng Hiểu gõ cửa một lúc:
- Xem ra không có ai.
- Chúng tôi về xe thôi, nơi này làm em sợ lắm.
Trương Viên Viên có lẽ vì con mèo hoang vừa rồi làm kinh sợ, khi nói chuyện có chút run run.
Hoàng Hiểu cầm đèn pin chiếu chiếu chung quanh, cánh cửa đen nhánh hẳn đã bị khóa lại, hắn đi qua một bên nhà, kéo cửa sổ.
- Tới đây mau, cửa sổ này có thể mở ra.
Hoàng Hiểu nhảy lên bệ cửa sổ chui vào phòng.
- Phải vào thật sao?
Trương Viên Viên cảm thấy tùy tiện đi vào như vậy có chút không tốt lắm.
- Không cần khẩn trương, không có ai đâu, đưa tay cho anh, trời sắp mưa rồi.
Hoàng Hiểu đưa tay kéo bạn gái vào phòng.
Trong nhà không có dấu vết người ở lại, bên dưới là sàn gỗ, bước chân vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, hai người quan sát chung quanh một thoáng.
Đây là một căn nhà còn chưa được xây dựng xong, sàn nhà còn có nhiều chỗ chưa làm xong , tựa hồ thật lâu không có ai đi qua, mặt tường màu trắng có chút ố vàng, Hoàng Hiểu bật công tắc điện, nhưng trong nhà tựa hồ không có điện.
- Đúng là người có tiền, chờ anh phát tài về nhà xây cho gia đình căn nhà lớn như vậy!
Hoàng Hiểu cảm thán vài tiếng, hai người nhìn quanh một chút trở lại phòng khách.
- Đi, chúng ta lên lầu hai nhìn xem một chút.
- Đừng đi, chúng ta ra ngoài thôi, em sợ.
Trương Viên Viên cảm giác trong lòng bất an.
- Sợ cái gì chứ, lá gan thật nhỏ.
Hoàng Hiểu đối với phản ứng của bạn gái có chút xem thường.
- Vậy em chờ ở đây đi, anh lên xem một chút sẽ xuống, nói không chừng bên trên còn có chỗ ngủ.
Lầu hai nhìn qua được sửa sang đỡ hơn lầu trệt một chút, mấy gian phòng đã gắn xong cửa gỗ màu đỏ, Hoàng Hiểu đẩy cửa từng phòng nhìn xem một chút.
- Ha ha, vận khí thật tốt, lại có sô pha.
Đẩy ra cánh cửa cuối cùng trên hành lang, Hoàng Hiểu phát hiện trong phòng này có một chiếc ghế sô pha thật lớn.
- Hôm nay ngủ nơi này đi.
Hoàng Hiểu nằm lên sô pha duỗi lưng.
Theo ánh đèn pin nhấp nháy, Hoàng Hiểu nhìn thấy trên vách tường bên phải tựa hồ có nhiều vết ố đen sẫm, hắn đứng lên, muốn đi qua xem cẩn thận một chút.
- Đây là thứ gì chứ, thầy thợ làm việc thật quá qua loa đi, trong nước sơn lại còn có cả tóc thế này.
Vách tường bôi nước sơn màu trắng, nhưng vẫn có vài nhúm tóc đen lộ ra bên ngoài. Hoàng Hiểu muốn đưa tay kéo nhúm tóc đen ra, nhưng phát hiện không kéo ra được, phảng phất như nhúm tóc mọc trong vách tường.
Đèn pin đột nhiên chớp nháy vài cái thì tắt lịm, Hoàng Hiểu quơ quơ cây đèn pin mất đi tia sáng:
- Hết pin rồi sao, hay là hỏng mất rồi?
Mất đi ánh sáng duy nhất, Hoàng Hiểu có chút buồn bực, cửa phòng không biết đã lặng lẽ đóng lại từ lúc nào.
Hoàng Hiểu muốn lấy pin ra nhìn xem có phải bị hỏng rồi hay không, nhưng cảm giác ở phía sau có chút lạnh lẽo. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh một cô gái đứng cách đó không xa, mái tóc dài buông xõa hai bên má.
- Sao vậy, một mình ở dưới sợ hãi sao?
Hoàng Hiểu cho rằng bạn gái ở dưới lầu một mình nên sợ hãi đi lên tìm hắn, hắn đem bạn gái ôm vào trong ngực.
- Đừng sợ, ở phòng này không tệ đâu, có một sô pha, hôm nay ngủ đỡ ở đây một đêm đi.
Hoàng Hiểu cảm thấy thân thể trong lòng mình có chút lạnh giá.
- Lạnh sao, đưa tay cho anh.
Hoàng Hiểu muốn cầm tay bạn gái, nhưng nàng lại ôm cổ hắn.
- Sao vậy, chẳng lẽ em muốn thân mật ngay chỗ này đi? Cũng không tệ đâu, hắc hắc…
Hoàng Hiểu ôm lấy vòng eo thon của bạn gái, cúi đầu xuống định hôn lên môi nàng.
- Hoàng Hiểu…Anh đang ở đâu vậy, trả lời em một tiếng đi, em sợ lắm!
Từ bên ngoài phòng truyền tới thanh âm sợ hãi của Trương Viên Viên, Hoàng Hiểu đột nhiên rùng mình.
- Cô…cô…cô…cô là ai…
Cánh tay mảnh khảnh của cô gái tựa hồ rất có sức lực, Hoàng Hiểu dùng hết toàn lực cũng không cách nào tránh thoát.
Cô gái từ từ ngẩng đầu, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng, Hoàng Hiểu liền nhìn thấy một khuôn mặt lóe thanh quang.
- A, quỷ a!
Mái tóc dài của cô gái càng lúc càng mọc dài ra, quấn lấy cổ Hoàng Hiểu, dần dần, cả người Hoàng Hiểu đều bị mái tóc bao vây.
- Nha…cứu mạng, có người không…cứu cứu tôi…
Trong ngôi lầu nhỏ không người nửa đêm truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
…
- Có mang theo cục sạc di động không?
- Có!
- Có việc nhất định phải gọi cho tôi đó!
- Biết rồi!
- Mang theo hai bộ quần áo dầy một chút, buổi tối rất lạnh.
- Mang rồi.
- Có mang theo nội y thay không?
- Có mang rồi…Lão đầu dài dòng, gặp thời mãn kinh sao, đừng dài dòng nữa đi, tôi sắp trễ đó.
Diệp Tiểu Manh vừa mang giày vừa ứng phó với sự quan âm của Minh Diệu, theo nàng nghĩ người thanh niên còn chưa đầy ba mươi tuổi này rõ là có dấu hiệu của thời kỳ mãn kinh.
- Đừng gây cãi với bạn học, buổi tối phải đắp chăn đừng để lạnh bụng, nhớ mỗi ngày phải gọi điện thoại báo bình an, còn nữa, tôi đưa trương phù cho cô nhất định phải mang theo trên người, ngoại trừ tắm tuyệt đối không được cởi ra, không nên nói chuyện với người xa lạ, người nào chủ động nói chuyện phải đặc biệt coi chừng, đừng đi tới địa phương không có bóng người, phải ở chung với mọi người đừng nên tách ra, nếu có người khả nghi muốn dẫn cô đi xem cá vàng ngàn vạn lần không nên đi theo.
Minh Diệu hoàn toàn không chút yên tâm đối với việc Diệp Tiểu Manh một mình theo bạn học đi dã ngoại, trong mắt hắn Diệp Tiểu Manh vẫn chỉ là đứa trẻ mặc tã chảy nước mũi ôm cứng hắn gọi là thúc thúc.
- Được rồi được rồi, tôi biết hết rồi…Đường Huyền Trang đại thúc đừng tiếp tục dài dòng nữa rồi, tôi đi nha.
Minh Diệp còn chưa nói hết ý Diệp Tiểu Manh đã đeo ba lô chạy ra khỏi cửa.