“Mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau điều tra, không chừng sẽ có cơ hội.” Quan Ngọc lên tinh thần cho cả bọn.
Đoan Mộc Hiên chỉ cười cười, không nói tiếng nào trở về chỗ ngồi.
Dưới lớp mọi người bàn tán xôn xao, thời gian tới đợt bỏ phiếu kế tiếp ngày càng gần, trong lòng ai cũng thấp thỏm không yên, sợ đợt bỏ phiếu tiếp theo sẽ xuất hiện tên mình. Lý Mạc Phàm cũng đang trò chuyện với tôi.
“Cậu nghĩ đợt bỏ phiếu tiếp theo chúng ta nên chọn cái gì?” Lý Mạc Phàm hỏi.
“Đương nhiên là cũng giống như hôm nay, chọn cái nào ít thương vong nhất.” Tôi trả lời.
“Đúng vậy, mọi người thống nhất vậy đi, như vậy sẽ không có người nào chết nữa.” Lý Mạc Phàm nói.
Tôi gật đầu, nhưng lại không cho lời của cậu ấy là đúng. Người khởi xướng các đợt bỏ phiếu, chắc chắn là một ác ma, hắn nhất định không để cho chúng tôi dễ chịu, nói không chừng, ngày mai lại có thêm người chết.
Bàn luận cả một buổi chiều, cả lớp cũng không tìm ra được manh mối nào có giá trị, đến tận khi tan học, trong lớp vẫn nhao nhao. Trước khi ra khỏi cửa lớp, Quan Ngọc dặn dò một câu: “Các cậu trăm nghìn lần đừng kể chuyện bị nguyền rủa này ra ngoài, đề phòng bất trắc.”
Trên đường về nhà, đầu của tôi tìm tòi lục lọi, không ngừng suy luận, nữ sinh nhảy lầu ba năm trước, nội y nữ trên giường của lão Trần Đầu, ký túc xá bị bỏ hoang, còn có lời nguyền bao trùm lớp học nữa.
Những thứ này nghe thì có vẻ không liên quan gì tới nhau, nhưng tôi có một dự cảm, sắp xếp các manh mối đó lại với nhau, không chừng sẽ đưa tôi tới gần sự thật.
Về đến nhà rồi mà trong đầu tôi vẫn cứ suy nghĩ không ngừng, gia đình tôi thuộc hàng lao động bình thường, cuộc sống không phải là giàu có, trên bàn ăn, tôi vừa đăm chiêu vừa dùng cơm chiều.
Ba tôi nhìn thấy bộ dạng thấp thỏm của tôi thì hỏi thăm tình hình học tập ở trường, sau đó cũng không nói gì thêm. Tôi đang rầu rĩ ăn cơm, đột nhiên sực nhớ, hỏi ba: “Đúng rồi ba, ba có biết gần đây trường con xảy ra chuyện gì không?”
“Có chuyện gì à?” Ba tôi ngạc nhiên hỏi.
Tôi sững người, sau đó lắc đầu: “Dạ không có gì.”
Ăn cơm xong, tôi trở về phòng ngủ, đây là phòng riêng của tôi, tuy rộng không tới hai mươi mét vuông, nhưng là thế giới nhỏ của riêng tôi. Đóng cửa lại, mở đèn lên, nét mặt tôi trở nên nghiêm túc.
Thái độ ngạc nhiên vừa rồi của ba chứng tỏ ông không biết những chuyện đã xảy ra trong trường, nhưng hai ngày mà chết tới hai người, chuyện này không thể không truyền ra ngoài, mà ba tôi là một người ‘bách sự thông’*, thường thích xem mấy tin tức nhỏ.
*Bách sự thông: chuyện gì cũng biết (dùng để châm biếm).
Điều này khiến tôi lờ mờ nhận ra gì đó, tôi cố gắng tập trung nhưng vẫn chưa nghĩ ra được điều gì cả. Đúng lúc này, tôi vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp treo ở trên tường, đồng tử của tôi lập tức co rụt lại, ánh mắt đông cứng.
Đó là ảnh chụp cả lớp chúng tôi sau khi hoàn thành khóa học quân sự, mọi thành viên của lớp đều có mặt trong đó, tôi nhìn thật kỹ thì phát hiện có điều kỳ lạ.
Trong ảnh, mọi người đều đang mỉm cười, cả đám chỉnh tề đứng chung với nhau, giáo viên chủ nhiệm đứng giữa, phía sau là huấn luyện viên khóa học. Tôi quan sát tìm Trần Phong và Lý Vũ Tuyền.
Dáng vẻ của hai người họ hơi kỳ lạ, sắc mặt Trần Phong thì tái mét, màu da giống hệt da của người đã chết, đầu của Trần Phong hơi ngửa về phía sau, nét mặt đau khổ. Dù vậy, môi của cậu ấy vẫn lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Lý Vũ Tuyền cũng vậy, thái độ kỳ lạ, da dẻ trắng xanh, đầu hơi cúi về phía trước, khóe môi quét xuống một nụ cười lạnh ngắt. Trừ hai người họ ra, các bạn còn lại đều rất bình thường, không có thay đổi gì. Tôi nhìn tấm ảnh trước mặt mà tự dưng cảm thấy lạnh sống lưng.
Đúng là lớp tôi đã bị một lời nguyền, nguyền rủa cả đám đều phải chết, khuôn mặt của Trần Phong và Lý Vũ Tuyền trong tấm ảnh này là minh chứng tốt nhất. Tấm ảnh này vốn không có vấn đề gì, nhưng sau khi Trần Phong và Lý Vũ Tuyền chết đi, tấm ảnh đột nhiên biến đổi.
Nụ cười của hai người họ trông rất ghê rợn, so với nụ cười tươi sáng của các bạn học khác, thật khiến người xem phải giật nảy mình. Tôi ngồi sụp xuống giường, tôi biết, nếu không tìm ra cách, thì sớm muộn gì cũng có một ngày, có một ngày gương mặt của tôi trong tấm ảnh này, cũng trắng bệch, cũng có một nụ cười tựa như ma quỷ, giống họ.
Ngày hôm sau, tôi lê những bước chân nặng nề vào phòng học, cả lớp mặt mày ai nấy đều ảm đạm, bây giờ, mọi người đều mang theo điện thoại, ngay cả Triệu Minh cũng đem theo cái Xiaomi cũ kỹ của mình.
Tiết học đầu tiên là Anh ngữ, sau khi cô giáo bước vào lớp, thấy không khí bất thường, cũng chẳng nghĩ nhiều, bắt đầu giảng bài. Nhưng hiện tại, dù là người học giỏi nhất cũng chẳng màng giơ tay phát biểu.
Cô giáo Anh ngữ chán nản lắc đầu, dạy cho chúng tôi thêm vài từ mới rồi cho lớp nghỉ nửa tiết sau. Khi cô giáo đi rồi, lớp bắt đầu ồn ào trở lại.
“Vẫn chưa có đợt bỏ phiếu mới sao?” Một bạn học vừa hỏi vừa mở điện thoại ra xem, những người còn lại cũng kiểm tra điện thoại của mình.
“Có rồi, đợt bỏ phiếu mới đã xuất hiện rồi!” Bỗng có một giọng nữa vang lên.
Các bạn khác trong lớp đồng loạt mở zalo, đúng là đã có đợt bỏ phiếu mới.
‘Chỉ được chọn một trong hai lựa chọn sau đây, được phép không tham gia bỏ phiếu, nếu số phiếu của hai bên bằng nhau thì cả hai đều phải thực hiện nội dung trong đó, bằng không, sẽ nghiêm trị cả hai:
Lựa chọn thứ nhất: trong hôm nay, Tô Nhã phải quan hệ với Trương Vỹ.
Lựa chọn thứ hai: trong hôm nay, Lưu Thiên phải quan hệ với Triệu Minh.’
“Sao lại như vậy được chứ!” Tôi trợn mắt há mồm đọc lướt qua nội dung bỏ phiếu, đợt bỏ phiếu này thật sự khiến tôi chết lặng. Tô Nhã là ai chứ, cô ấy cũng là một trong những nữ sinh xinh đẹp của lớp, hơn nữa, ngoại hình của cô ấy còn cao ráo gợi cảm, gương mặt lại chín chắn, trong lớp chúng tôi, nếu nói về xinh đẹp, có thể cô ấy không đứng nhất, nhưng nói về gợi cảm chín chắn, không ai có thể qua được Tô Nhã.
Không thể nào ngờ được nội dung bỏ phiếu lần này lại bắt tôi và cô ấy quan hệ với nhau, đây rõ ràng là một chuyện tốt chưa từng có.