Chương 6: Tiền thân của trường học

Sau đó, cả lớp lại ồn ào trở lại, tất cả mọi người đều ghép tổ với nhau, dĩ nhiên, tôi với Lý Mạc Phàm sẽ là một tổ.

“Nhưng vẫn còn thiếu một người.” Lý Mạc Phàm nói.

“Rủ đại ai đi.” Tôi thờ ơ nói. Đúng lúc này, có một giọng rụt rè vang lên: “Cho tớ tham gia vào tổ các cậu có được không?”

Tôi hơi ngạc nhiên, ngước đầu lên nhìn thì thấy Diệp Nhã Tuyết, đây là một trong những hoa khôi của lớp, tính cách hoạt bát hòa đồng với bạn bè, kể cả nam lẫn nữ, cô ấy luôn nổi bật.

“Sao cậu lại muốn chung tổ với chúng tớ?” Tôi ngập ngừng hỏi. Gương mặt xinh đẹp của Diệp Nhã Tuyết nở một nụ cười nhẹ, giọng giảo hoạt: “Vì lúc nãy cậu nói mấy câu đó, tớ thấy cậu cực kỳ thông minh, chúng ta hợp tác với nhau không chừng có thể điều tra ra được gì đó thì sao.”

“Vậy được.” Tôi gật đầu. Vậy là ba người chúng tôi thành một tổ. Chiều nay nghỉ học, nên các tổ sẽ có nhiều thời gian để điều tra.

Diệp Nhã Tuyết mi thanh mày tú, tính tình lại hoạt bát đáng yêu, khiến tôi cứ luôn lén nhìn cô ấy. Ba người chúng tôi đi trong sân trường, cả trường không vì hai học sinh đã chết mà thay đổi, mọi người vẫn sinh hoạt học tập bình thường.

“Sao các lớp khác lại không bị giống lớp mình nhỉ?” Diệp Nhã Tuyết hỏi chúng tôi.

“Ai mà biết, nhưng dù gi thì cũng thật ngưỡng mộ các cậu ấy.” Nhìn các học sinh lớp khác đang chơi bóng rổ trên sân trường, giọng tôi có chút tiếc nuối. So với bọn họ, chúng tôi chẳng khác gì đang sống trong địa ngục, ai cũng không biết được người tiếp theo có tên trong đợt bỏ phiếu sẽ là ai.

“Sao lớp mình lại bị nguyền rủa? Ban đầu đợt bỏ phiếu chỉ là một trò đùa vui thôi mà.” Diệp Nhã Tuyết nói.

“Không rõ nữa, dù sao chúng ta cũng nên đi quanh trường điều tra thử xem, nói không chừng sẽ phát hiện được gì đó.” Tôi nói. Sau đó, chúng tôi bắt đầu đi rảo một vòng quanh trường.

“Dì ơi, trước đây trường mình có từng xảy ra chuyện gì không dì?” Diệp Nhã Tuyết nhiệt tình tới phòng ăn hỏi thăm, người mà cô ấy hỏi là một lão nhân đã làm việc tại căn tin trường học hơn mười năm rồi, nên chắc sẽ biết chuyện trước đây của trường.

“Không có đâu, trường này chưa từng có chuyện gì xảy ra cả?” Một cô đầu bếp lên tiếng.

“Vậy trước đây từng có người nào chết không cô?” Diệp Nhã Tuyết quay qua hỏi.

“Chuyện này tôi đâu biết, tiểu cô nương, bây giờ không phải giờ ăn cơm, nếu cô không có việc gì thì ra mời ra ngoài cho.” Rõ ràng là nét mặt của cô đầu bếp này thay đổi, sau đó thì đẩy Diệp Nhã Tuyết đi ra.

Diệp Nhã Tuyết đành phải rời đi, đúng lúc chúng tôi vừa tới.

“Cậu hỏi được gì rồi?” Tôi vội hỏi.

Diệp Nhã Tuyết lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Không hỏi được gì cả, nhưng tớ có cảm giác chắc chắn là họ biết gì đó, chỉ có điều cố tình không nói cho tớ nghe thôi.”

“Cậu khẳng định như vậy sao?” Tôi cười.

“Đương nhiên, tớ đọc năm trăm tập Conan rồi đó, nắm giữ hơn ba trăm cách giết người bí mật lận mà.” Diệp Nhã Tuyết ngúng ngẩy đầy đắc ý, vô tình để lộ ra nét bướng bỉnh đáng yêu, khiến cho trái tim tôi chợt động. Nhưng cô ây là hoa khôi, một thằng tầm thường như tôi làm sao mà lọt vào mắt cô ấy được. Nghĩ vậy, tôi lắc đầu, cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy.

Ngoài tổ của chúng tôi, các tổ khác cũng triển khai điều tra. Chúng tôi có thời gian là một buổi chiều, ngôi trường rất lớn, giáo viên lâu năm rất nhiều, còn có vô số nhà kho bị bỏ hoang nữa.

Chúng tôi đi đến nhiều nơi, hỏi rất nhièu người, nhưng ai ai cũng trả lời đúng một câu – không biết.

“Làm sao đây? Toàn bộ đều không biết gì, vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Nhã Tuyết lo lắng.

“Lại tìm người khác hỏi đi, tớ khẳng định là bọn họ có biết gì đó.” Tôi nói.

“Nhưng hỏi ai đây?” Lý Mạc Phàm hỏi.

“Đi tìm ông lão đốt lò hỏi thử xem, ông ấy là người ở trường này lâu nhất đó.” Tôi suy nghĩ một lát rồi nói, sau đó mới cùng Diệp Nhã Tuyết và Lý Mạc Phàm đi về phía lò đốt.

Ông lão đốt lò tên là Trần Đầu, là người lâu năm nhất trong trường, làn da khô ráp, mặt đen như than, bộ dạng hiền lành. Mọi người hay gọi ông ấy là lão Trần Đầu, lâu dần rồi chẳng ai biết tên thật của ông nữa.

Lão Trần Đầu ở đây đã hơn hai thập kỷ, đơn độc không bạn bè, từ lâu, lão đã xem trường học này là nhà của mình, mỗi ngày đều sống trong căn phòng nhỏ bên cạnh nhà đốt.

Khi chúng tôi tới nơi, lão đang xem ti vi, nhìn thấy chúng tôi, lão hơi kinh ngạc.

“Lão Trần Đầu, tụi con đến thăm ông.” Diệp Nhã Tuyết vui vẻ đi tới, tính cô ấy hoạt bát, rất dễ bắt chuyện với một người dù xa lạ, đây cũng chính là lí do cô ấy được cả lớp yêu thích.

“Các cô các cậu tới tìm lão có việc gì?” Lão Trần Đầu nhìn Diệp Nhã Tuyết cười hỏi.

“Tụi con có chuyện muốn hỏi ông.” Diệp Nhã Tuyết vào thẳng vấn đề.

“Có gì thì nói đi.” Lão Trần Đầu không cần nghĩ ngợi liền nói.

“Tụi con muốn hỏi, trường mình trước đây có từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ không ạ, ví dụ như... có ai chết chẳng hạn.” Diệp Nhã Tuyết hỏi.

“Chuyện này ấy à, có.” Lão Trần đầu trầm mặc một lát rồi nói nhỏ.

“Thật tốt quá! Nhưng rốt cuộc là chuyện gì ạ?” Diệp Nhã Tuyết vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi tiếp.

“Chuyện đó xảy ra cách đây ba năm rồi, ba năm trước ở ký túc xá nữ sinh, đột nhiên có một người nhảy lầu tự sát. Sau đó, cả ký túc xá thường hay nghe được tiếng của nữ sinh vào đúng mười hai giờ đêm.” Lão Trần Đầu nói.

“Nghe ông nói con mới sực nhớ, đúng là có chuyện như vậy, nghe đâu nữ sinh kia nghĩ quẩn nên tự sát.” Diệp Nhã Tuyết đột nhiên kể lại.

“Đúng rồi, là chuyện đó đó. Từ đó tới nay ký túc xá nữ không còn hoạt động nữa, là chỗ kia kìa.” Lão Trần Đầu chỉ chỉ ra bên ngoài. Ngồi trường này có rất nhiều công trình bỏ hoang, trong đó có ký túc xá nữ, hiện giờ, chỗ đó đã biến thành nhà kho chứa thiết bị thể dục của trường.