Chương 57: Bóng tối

Bóng tối, bóng tối vô tận, trong bóng tối, dường như những mảnh vỡ ký ức đã bị lãng quên của tôi được đánh thức.

Ngày bao nhiêu nhỉ! Tôi không nhớ rõ lắm…

Ngày hôm đó, tôi cảm thấy mình được một cánh tay ấm áp ôm chặt, sau đó, tai tôi nghe được tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ, tiếng khóc ấy,…tiếng khóc quen thuộc,…đúng rồi,…là tiếng khóc của mẹ.

“Vỹ Vỹ,…Con không được chết, con không được chết,…mẹ…không cho con chết…”

“Em…em bình tĩnh lại đi…Vỹ Vỹ…con…con đã chết rồi…” Một giọng nói khác đang cố thuyết phục mẹ.

Giọng nói này của ai? Hình như là giọng của ba.

“Không…em không để cho con chết đâu…cho dù phải đánh đổi bằng tính mạng của mình…” Giọng mẹ vô cùng cương quyết.

“Con trai, có lẽ những năm tháng sau này, con phải tự mình đối mặt với nguy hiểm và gian nan, có lẽ con cũng sẽ không nhận được sự yêu thương, chăm sóc của cả ba và mẹ như những đứa trẻ khác, nhưng con phải ghi nhớ một điều, tình yêu mà con có được, không thua bất kỳ ai, tính mạng của con, vốn được đổi bằng một cái giá rất rất lớn.” Giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ lại vang bên tai tôi.

Ngay sau đó, tôi bỗng giật mình, tỉnh lại từ cơn mê, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là ánh mắt lo lắng của Lý Mạc Phàm, lúc này tôi mới phát hiện, tôi đang nằm trên giường của phòng y tế trường.

“Lão đại, cậu không sao chứ?” Lý Mạc Phàm lo lắng hỏi.

Tôi lắc lắc đầu, tuyệt vọng nhìn xuống cơ thể của mình, nhưng thật bất ngờ, tay tôi vẫn ở đây, chân cũng còn nguyên vẹn, tôi khịt khịt mũi, thử cố ngồi dậy, cảm thấy bản thân mình vẫn còn sức lực, nhưng toàn thân ê ẩm, khi ngồi dậy được rồi, tôi lại phát hiện, trên người tôi chẳng có vết thương nào cả, giống như chưa từng có gì xảy ra vậy.

“Không đúng, chẳng phải tớ bị chém sao?” Tôi vừa cử động cánh tay của mình, vừa lẩm bẩm, những gì tôi vừa trải qua giống hệt như là địa ngục, đến tận bây giờ nó vẫn còn in sâu trong trí nhớ của tôi.

Cơn đau khắc sâu tận xương tủy, nỗi tuyệt vọng khi rơi vào địa ngục, tới giờ, tôi vẫn còn sợ.

“Cuối cùng cậu cũng đã tỉnh dậy, cậu đã hôn mê cả đêm rồi.” Lý Mạc Phàm thở phào nhẹ nhõm.

“Tớ đã hôn mê cả đêm sao? Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì?” Tôi thắc mắc.

“Tối qua Diệp Nhã Tuyết bỗng chạy đến tìm bọn tớ, thế là mọi người lập tức đi tìm cậu, đến nơi thì thấy cậu đã nằm trên sàn hôn mê bất tỉnh, vả lại, phòng hồ sơ bị cháy, bọn tớ không dám ở lại lâu, buộc lòng phải đưa cậu ra ngoài.” Lý Mạc Phàm giải thích.

“Cháy ư? Cậu nói phòng hồ sơ bị cháy sao?” Tôi choáng váng nhìn Lý Mạc Phàm hỏi lại.

“Đúng vậy, tất cả tài liệu bên trong đều bị cháy rụi hết rồi, chẳng còn sót lại thứ gì cả, hiện tại, phòng hồ sơ đã được dọn dẹp sạch sẽ.” Lý Mạc Phàm nói.

“Vậy à!” Tôi gật đầu, đôi mắt đăm chiêu, vào lúc tôi hôn mê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phòng hồ sơ lại cháy?

Lẽ nào có người muốn tiêu hủy chứng cứ? Nhưng tại sao tôi không những không chết mà lại còn rất khỏe mạnh như vậy? Không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, sau cùng, tôi cũng chỉ biết thở dài mà thôi.

Đầu óc rối tung, khiến tôi không thể nào tập trung suy nghĩ đc, lúc này, cánh cửa phòng y tế bất ngờ mở ra, Diệp Nhã Tuyết bước vào, thấy tôi không sao, ánh mắt cô ấy mừng rỡ, lao thẳng vào lòng tôi.

“Trương Vỹ, cậu không sao rồi, thật tốt quá!” Diệp Nhã Tuyết ôm chầm lấy tôi, giọng run run, tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ấy rồi ôn tồn nói: “Cậu không sao là tốt rồi!”

“Thật là cảm động, lão đại quả nhiên trọng tình trọng nghĩa.” Dương Á Thịnh bước vào.

Diệp Nhã Tuyết nhìn kỹ tôi từ trên xuống dưới rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu không sao thì tốt quá rồi, lúc cậu hôn mê, tớ đã rất sợ.”

“Cậu yên tâm, tớ không sao rồi.” Tôi mỉm cười trấn an cô ấy.

“Hừ, vẫn còn cứng đầu, lần sau cậu đừng đi đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa.” Diệp Nhã Tuyết lo lắng nhìn tôi.

Cầm lấy bàn tay mệt mỏi đang buông thõng trên giường của Diệp Nhã Tuyết, tôi gật đầu với cô ấy rồi nhìn qua màn hình điện thoại, tám giờ rồi, sắp đến giờ lên lớp rồi.

“Lão đại, cậu có phát hiện được gì trong phòng hồ sơ không?” Lý Mạc Phàm sực nhớ hỏi, sau đó, Dương Á Thịnh cũng quay qua nhìn tôi.

“Chỉ phát hiện được một điều, là hình như chuyện như vầy đã từng xảy ra trước đây rồi, chỉ có điều nó đã bị tất cả mọi người cố tình giấu giếm.” Tôi lắc đầu nói.

“Đã từng xảy ra? Nói vậy là, lời nguyền không phải mới xuất hiện gần đây sao?” Lý Mạc Phàm thắc mắc.

“Lần đó, có bao nhiêu người còn sống?” Đột nhiên Dương Á Thịnh hỏi, tôi thoáng ngẩn người trước câu hỏi của cậu ấy, lúc này tôi mới phát hiện, ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía tôi.

“Tớ không biết.” Tôi lắc đầu nói, đương nhiên tôi không dám nói cho bọn họ biết sự thật, lần trước, chỉ có duy nhất một người còn sống, những người khác đều đã biến thành người chết.

“Ờ…” Lý Mạc Phàm thất vọng thở dài, nhưng ngay sau đó liến phấn chấn trở lại: “Nếu vậy, chỉ cần tìm cách liên lạc với một cựu học sinh năm đó, chắc có lẽ sẽ tìm được giải pháp.”

“Đúng vậy, trước đây đã từng trải qua chuyện này, có lẽ sẽ biết phải làm thế nào.” Dương Á Thịnh tiếp lời, tôi chỉ gật đầu, chẳng nói gì, lần trước, chỉ có một nữ sinh may mắn còn sống mà thôi.

Nữ sinh này, là người sống sót cuối cùng, chắn chắn năm giữ điều gì đó, nếu như có thể tìm thấy cô ấy, biết đâu có thể tìm ra yếu điểm của trò chơi này, nhưng phòng hồ sơ đã cháy rụi, tất cả thông tin liên lạc cũng như địa chỉ, cũng đã mất hết rồi.

Các manh mối từ từ xuất hiện, nhưng lại bị phá hủy ngay lập tức, xem ra, hung thủ đứng sau đã đoán được ý đồ của tôi, và nhanh tay hành động, thiêu hủy phòng hồ sơ, cũng là thiêu hủy toàn bộ manh mối.

Tôi khẽ thở dài, gắng gượng đứng dậy, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi, đợt bỏ phiếu mới sắp bắt đầu rồi.” Diệp Nhã Tuyết nắm lấy tay tôi, sau đó, chúng tôi quay trở về lớp học.