Chương 49: Nổi bật

Rất nhanh, bàn chúng tôi đã đầy đồ ăn, thức ăn ở căn-tin này cũng không đắt, đã vậy còn hợp khẩu vị, cả bàn như vậy cùng lắm chỉ khoảng một trăm, tôi và Diệp Nhã Tuyết ngồi gần nhau, Diệp Nhã Tuyết cười nói: “Trương Vỹ, hôm nay trông cậu phong độ thật, Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ hùa nhau chơi xấu cậu như vậy, cuối cùng lại tự chuốc họa.”

“Cậu không trách tớ đã hại chết hai cậu ấy sao?” Tôi hỏi Diệp Nhã Tuyết.

“Sao lại trách cậu? Hai người họ đâu phải do cậu giết, yên tâm đi, tớ vẫn luôn ủng hộ cậu.” Diệp Nhã Tuyết cười híp mắt, gương mặt khả ái của cô ấy khiến tôi không rời mắt được.

“Lão đại, tớ mời cậu một ly.” Dương Á Thịnh nói, nhưng trong căn-tin trường không có bia, cái cậu ấy mời cũng chỉ là một ly nước ô mai mà thôi, tôi gật đầu, cụng ly với cậu ấy.

Sau đó, Dương Á Thịnh trêu chọc Diệp Nhã Tuyết, giọng cợt nhả: “Chị dâu, tớ cũng mời cậu một ly.”

“Ai là chị dâu của cậu chứ.” Diệp Nhã Tuyết nổi giận liếc Dương Á Thịnh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cũng chẳng dám nhìn tôi, nhưng vẫn cụng ly một cái, điều này khiến tôi thích thú vô cùng.

Có vẻ như Diệp Nhã Tuyết đã chấp nhận mối quan hệ giữa tôi và cô ấy rồi, suy nghĩ này khiến tôi vừa phấn khởi vừa lo lắng, còn Diệp Nhã Tuyết uống nước ô mai xong thì lại càng không dám nhìn tôi.

Cuối cùng thì Lý Mạc Phàm cũng phát hiện ra sự ngượng ngùng của Diệp Nhã Tuyết, cậu ấy kéo Dương Á Thịnh thì thầm gì đó, rồi đột nhiên Dương Á Thịnh nói: “Lão đại, tự dưng tớ thấy cảnh ngoài kia đẹp quá, muốn đưa Cẩu Hồng Vân qua đó dạo một lát.”

Sau đó, cậu ấy lấy hộp cơm, gắp đại vài món ăn rồi dắt bạn gái rời đi. Còn Lý Mạc Phàm thì khỏi nói, lùa vội mấy miếng cơm rồi nói: “Tớ no rồi, tạm biệt lão đại.”

Quay qua quay lại, cả bàn năm người cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình tôi và Diệp Nhã Tuyết đưa mắt nhìn nhau.

Tình cảnh thế này khiến cho tôi càng thêm lúng túng, tôi chưa bao giờ ngồi riêng với con gái như vầy hết, nhìn Diệp Nhã Tuyết bên cạnh, tôi lấy hết dũng khí, nắm lấy tay cô ấy.

Diệp Nhã Tuyết chợt giật mình, gương mặt thanh tú cũng bắt đầu ửng đỏ, nhưng không phản kháng, mà lại nắm lấy tay tôi, hai chúng tôi nắm tay nhau thật chặt.

Tay của cố ấy mềm mịn, khiến tôi rất thoải mái, nhìn gương mặt xinh đẹp của Diệp Nhã Tuyết, tôi run rẩy mở miệng: “Diệp Nhã Tuyết, thật ra là tớ rất thích cậu.”

Tôi nói rất nhỏ, nhưng chắc chắn Diệp Nhã Tuyết nghe thấy, cô ấy gật nhẹ đầu, cũng chẳng nói gì thêm, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nắm tay tôi càng chặt hơn.

Trong thâm tâm tôi cũng không biết là Diệp Nhã Tuyết có đồng ý hay không, dù sao thì tôi cũng chưa từng có kinh nghiệm tỏ tình, nay nhìn thái độ này của Diệp Nhã Tuyết, tôi càng thêm lo lắng.

“Rốt cuộc là cậu có đồng ý hay không, không chịu cũng được, không sao.” Tôi khó khăn mở miệng, dù tôi rất muốn Diệp Nhã Tuyết đồng ý, nhưng nếu như cô ấy không thích, tôi cũng chẳng còn cách nào, cũng sẽ không năn nỉ, đây là sĩ diện của tôi.

“Cậu đúng là một tên đầu gỗ!” Nhìn bộ dạng ngơ ngác của tôi, Diệp Nhã Tuyết nổi giận đùng đùng, sau đó, cô ấy ngắt má tôi một cái, quay đầu lại, nói rất nhỏ: “Tớ đồng ý.”

“Thật sao?” Tôi kích động gật đầu thật mạnh, tay chân run lẩy bẩy, không ngờ là Diệp Nhã Tuyết đồng ý làm bạn gái của tôi thật, nhìn gương mặt xinh đẹp đáng yêu của cô ấy, tôi vui tới mức không nói ra lời.

Diệp Nhã Tuyết dáng người nhỏ nhắn, tính tình dịu dàng khả ái, bây giờ lại trở thành bạn gái của tôi, tôi cảm thấy mình thật sự hạnh phúc.

“Thật tốt quá rồi.” Tôi nói xong, nhất thời kích động, ôm Diệp Nhã Tuyết vào lòng, cảm nhận được thân thể bé nhỏ của cô ấy trong lòng ngực, đến cả tâm linh tôi cũng rung động.

“Đồ lưu manh!” Diệp Nhã Tuyết giãy giụa khỏi lồng ngực của rồi, đôi mắt có chút xấu hổ, giọng nhỏ như không: “Cậu đúng là một tên lưu mạnh, tớ rút lại lời lúc nãy.”

“Ấy, đừng, cậu đừng như vậy mà, tớ chỉ đùa chút thôi.” Tôi sợ hãi nói, trên mặt hiện rõ sự hốt hoảng, tôi không ngờ bản thân nhất thời không kiềm chế được, nên mới khiến Diệp Nhã Tuyết tức giận như thế.

Tôi vội vàng nói: “Tớ biết sai rồi, chuyện cậu vừa đồng ý với tớ, ngàn vạn lần cũng đừng đổi ý.”

“Hừ.” Diệp Nhã Tuyết nhìn thấy bộ dạng vội vàng gấp gáp của tôi, chút khó chịu trong lòng cũng tan biến rất nhanh, thế nhưng cô ấy vẫn còn quay mặt đi, tỏ vẻ không thèm quan tâm tới tôi nữa.

Như vậy càng khiến tôi thấp thỏm, tôi bắt đầu hận mình, vừa rồi sao lại làm bừa như thế chứ, vốn là chuyện tốt, lại bị tôi phá hỏng rồi, nghĩ tới đây, mặt tôi méo xệch.

“Thôi được rồi, cậu đừng như vậy, tớ đồng ý với cậu thêm lần nữa, nhưng lần này phải có thử thách.” Diệp Nhã Tuyết điêu ngoa nói.

“Được được.” Tôi vui mừng vô cùng.

“Còn nữa, chuyện tớ và cậu hẹn hò, cậu không được công khai cho cả lớp biết.” Diệp Nhã Tuyết nói.

“Tại sao?” Tôi thắc mắc.

“Tóm lại là không cho.” Diệp Nhã Tuyết nhìn tôi chằm chằm, sau đó mới từ từ giải thích: “Ba tớ không cho phép tớ yêu sớm, nếu cậu không chịu thì tớ không làm bạn gái cậu được rồi.”

“Chịu, tớ hứa với cậu.” Tôi lật đật nói, lúc này, đầu óc tôi đã bị tình yêu làm cho u mê, Diệp Nhã Tuyết có yêu cầu gì, tôi sũng sẽ đều đồng ý hết.

“Vậy thì phải đợi xem biểu hiện của cậu đã, tớ ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Diệp Nhã Tuyết cười híp mắt, tôi cũng gật đầu rồi vội vàng đứng lên đi theo Diệp Nhã Tuyết, tôi vốn muốn nắm lấy tay cô ấy, nhưng do dự tới nửa ngày cũng chẳng đủ gan.

Vì trưa nay ăn cơm ở căn-tin nên tôi không có về nhà, tôi quyết định đi dạo cùng với Diệp Nhã Tuyết, Diệp Nhã Tuyết cũng là học sinh ngoại trú, lúc này cũng không về ký túc xá nghỉ ngơi được.

Hai chúng tôi ngồi dưới một gốc cây trò chuyện.

“Trương Vỹ, trước đây đã từng có nữ sinh nào tỏ tình với cậu chưa?” Diệp Nhã Tuyết đột nhiên hỏi.

“Làm gì có chứ, tuyệt đối không có.” Tôi nhún vai nói, đúng là vậy thật, từ nhỏ tới giờ, ngay cả bạn khác giới tôi còn không có, huống chi là tỏ tình.

“Hừ, vậy làm bạn gái của cậu là quá thiệt thòi cho tớ rồi, tớ quyết định chia tay.” Diệp Nhã Tuyết lắc lắc đầu, giọng nói vô cùng đáng yêu.

“Đừng, thật ra thì lúc học cấp hai tớ cũng rất nổi bật, tới một nửa nữ sinh trong lớp tỏ tình với tớ lận.” Tôi cố tình thăm dò cô ấy.

“Vậy thì càng không được, cậu là đại đào hoa rồi.”

“Rốt cuộc là cậu muốn tớ thế nào đây, tớ rối quá.”

“Tớ không quan tâm, tóm lại sau này cậu nhất định phải nghe tớ.”

“Được.”