Chương 39: Thủ đoạn hèn hạ

Vì tôi vẫn chưa làm gì cả, cánh tay đang giữ trên cao, chưa định hạ xuống.

“Hóa ra cậu ra bao à! Vậy thì tớ ra kéo thôi!” Tôi chế nhạo, sau đó cánh tay hạ xuống từ từ, tôi ra kéo, Tô Nhã tức tối, gằn giọng: “Cậu ăn gian, không tính, cậu ra sau tớ thì sao mà tính được chứ!”

“Này, tớ nghĩ cậu đã phạm sai lầm, trò chơi Mora tử thần này hình như chưa từng quy định là không được gian lận.” Tôi cười lạnh nói, ánh mắt giễu cợt nhìn Tô Nhã đang vô cùng hoảng loạn.

“Vậy, cũng không tính, làm thế tớ đương nhiên không thắng được cậu rồi.” Tô Nhã nhìn tôi cố cãi.

“Vô ích thôi, cậu tự xem trong điện thoại của cậu đi, hiện tại, cậu chỉ còn hai mạng thôi.” Tôi thờ ơ nói, còn Tô Nhã thì vội vàng lấy điện thoại ra xem, lúc này, thông tin trên đó vừa được thay đổi, báo rằng Tô Nhã đã thua, hiện tại chỉ còn hai mạng.

“Không, không thể nào, cậu làm vậy là ăn gian trắng trợn rồi.” Tô Nhã tức giận nói với tôi.

“Đúng vậy, Tớ ăn gian mà!” Tôi nhìn thẳng vào gương mặt trắng bệch của Tô Nhã, tôi đã dần phát hiện ra cách ‘thắng một trăm phần trăm’ trong trò chơi Mora tử thần này rồi, chỉ cần ra sau đối phương, thì dù cho họ ra cái gì đi nữa, chắc chắn cũng sẽ giành phần thắng.

Với lại, luật chơi cũng chưa từng quy định là không được gian lận, nên chỉ cần dùng cách này, sẽ thắng chắc. Tất nhiên, cách này chỉ có thể dùng được một lần, lần thứ hai sẽ chẳng có ai đồng ý chơi tiếp nữa cả, nhưng ngay từ đầu, cả hai bên đều có hai mạng như nhau, vậy thì chỉ cần thắng một lần là đã có thể sống sót, bây giờ tôi có bốn mạng, nhưng Tô Nhã chỉ còn hai, nói cách khác, nếu cô ấy không nghĩ ra cách cướp lại một mạng từ trong tay của tôi, thì lúc trò chơi kết thúc, tất nhiên cô ấy cũng không sống được.

“Cậu thật là bỉ ổi!” Tô Nhã tức tới đỏ mặt, nhăn nhó nhìn tôi.

“Bỉ ổi ư? Cậu mà cũng có tư cách nói hai chữ ‘bỉ ổi’ với tớ ư?” Tôi khinh bỉ nhìn Tô Nhã, nếu không phải vì cô ấy nhiều lần gây chuyện với tôi, nhiều lần đẩy tôi vào chỗ chết, thì tôi bây giờ tôi đâu có nhẫn tâm đối xử với cô ấy như vậy chứ.

“Tớ biết tớ đã sai rồi, cầu xin cậu tha thứ cho tớ! Cầu xin cậu, cậu muốn tớ làm gì cũng được!” Ánh mắt Tô Nhã nhìn tôi đầy đau đớn và khổ sở, tôi biết, tất cả chỉ là giả vờ giả vịt.

Từ việc cô ấy nhẫn tâm dùng thuốc độc giết chết người mẹ đã sinh ra mình, có thể thấy, lòng dạ độc ác vô cùng, tôi đã biết bí mật đó, sau này, cô ấy nhất định sẽ giết tôi để bịt miệng, đó là điều chắc chắn.

Một cô gái như vậy chẳng khác gì rắn độc, thật sự quá nguy hiểm, bằng mọi cách, phải trừ bỏ cho được cô ấy, bây giờ, cô ấy chỉ còn có hai mạng, phải chết là điều không tránh khỏi.

“Thôi, vĩnh biệt cậu!” Tôi liếc Tô Nhã rồi xoay người lập tức bỏ đi, nhưng lúc này, giọng của Tô Nhã vang lên sau lưng tôi: “Đợi đã, tớ muốn đấu với cậu một trận nữa!”

“Cậu không nghĩ rằng nó quá vô vị sao? Cậu đã thua rồi!” Tôi quay đầu lại nhìn Tô Nhã.

“Đằng nào tớ cũng không sống được, vậy thì hai mạng này cũng xem như bỏ, chi bằng tặng hết cho cậu, biết đâu cậu có thể dùng chúng để cứu được một người thì sao.” Tô Nhã thuyết phục tôi.

Lời này của Tô Nhã khiến tôi ngây người, thật ra, cô ấy nói rất đúng, nếu một người có tới sáu mạng, thì sẽ cứu được một người khác nữa, bằng cách cố tình thua người đó, ngay cả Đoan Mộc Hiên cũng chưa chắc làm được việc này, vì có được sáu mạng là một điều không tưởng.

Hiện tại, Tô Nhã đã đưa cơ hội này tới trước mặt tôi , tôi quay lại nhìn cô ấy, nói: “Không thành vấn đề, tớ đấu tiếp với cậu!”

Tô Nhã mỉm cười, tiếp tục giơ tay lên, giọng mềm mại: “Mong cậu thủ hạ lưu tình!”

“Nhất định!” Tôi cười lạnh, sau đó cùng Tô Nhã tiếp tục chơi Mora, lần này, tôi vẫn dùng cách cũ, tôi nắm tay lại giơ lên cao, tư thế sẵn sàng, và Tô Nhã cũng đã sẵn sàng.

Sau đó, hai chúng tôi bắt đầu phất tay lên cao, nhưng lúc này, cả hai bên đều không có bất kỳ hành động nào khác, có vẻ như Tô Nhã cũng đang bắt chước cách này, nhưng tiếc là, nó cũng không thể giúp cô ấy chuyển bại thành thắng.

“Tốt đấy, cậu đã nắm được cách của tớ, nhưng tiếc là vô dụng, chỉ còn chưa tới hai mươi phút nữa là trò chơi kết thúc rồi, tớ sẽ an toàn, dù sao tớ cũng đang có bốn mạng, còn cậu thì thảm rồi!” Giọng tôi lạnh băng, sao Tô Nhã lại ngốc đến mức dùng lại cách vừa rồi của tôi chứ?

Cần phải nhớ, cô ấy chỉ còn hai mạng, nếu không nghĩ được cách thắng tôi, cô ấy chết chắc.

“Nào! Bây giờ cả hai chúng ta giơ tay lên, sau đó cùng hạ xuống, vậy là có thể phân thắng bại rồi.” Tô Nhã nói.

“Cũng được.” Tôi gật đầu, sau đó giơ nắm tay ra trước mặt Tô Nhã, ánh mắt Tô Nhã thoáng mừng rỡ, sau đó, trong lúc tôi chưa kịp phản ứng, cô ấy ra bao.

“Ha ha, đúng là cậu thật dễ bị lừa, lần này tớ thắng rồi!” Tô Nhã đắc ý nói với tôi.

“Này, cô bạn ngốc, hình như cậu nhầm rồi đó, tớ thắng mà!” Tôi đưa tay mình ra cho cô ấy nhìn, vốn dĩ lúc cô ấy ra bao, trong tích tắc, tôi đã chìa ra hai ngón tay cong cong ở giữa.

“Đây không phải là kéo, tớ thắng mới đúng!” Tô Nhã bối rối giải thích.

“Cậu nói với tớ có ích gì, xem điện thoại của cậu đi, cậu chỉ còn một mạng thôi.” Tôi mỉm cười nhìn Tô Nhã, tỏ vẻ đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Tô Nhã vội vàng nhìn vào điện thoại, đúng, lần này cô ấy lại thua, bây giờ, chỉ còn một mạng. Ngay lúc này, dường như cô ấy đứng không nổi nữa, cả người quỳ sụp xuống đất.

“Trương Vỹ, cậu thật nham hiểm, cậu nhất định phải dồn tớ vào chỗ chết sao?” Tô Nhã cười thê lương.

“Dĩ nhiên rồi, không lẽ cậu đã quên những gì cậu đã làm với tớ rồi?” Tôi lạnh lùng trả lời, chút thương hại ít ỏi trong tôi cũng chẳng còn, nhớ lại lần đó, cô ấy đã dùng thủ đoạn hèn hạ để cướp mất hai mạng của tôi.