May mà ngày mai vẫn còn chút thời gian, thời hạn của trò chơi Mora tử thần này, là tám giờ sáng thứ hai, từ đây tới đó, tôi tạm an toàn, nhưng trong khoảng thời gian này, tôi nhất định phải làm gì đó.
Suy nghĩ này khiến tôi đứng ngồi không yên, tôi với lấy cái la bàn Thái công rồi bước ra cửa. Chiếc kim trên mặt la bàn xoay vòng vòng, giống như đang dẫn đường cho tôi.
Theo chỉ dẫn của la bàn Thái công, rất nhanh, tôi đã đến nhà của Tô Nhã. Nhà của Tô Nhã là một biệt thự hai tầng rất lớn, tôi đã từng tới một lần, vào Sinh nhật của cô ấy.
Nhưng lần đó, vì không đem theo quà tặng cho cô ấy, nên tôi bị nhiều người xem thường, đã vậy tôi còn mặt dày ăn một bữa đã đời. Tôi đến đúng lúc Tô Nhã không có ở nhà, cả căn biệt thự rộng lớn không có lấy một bóng người.
Tôi đi một vòng quanh căn biệt thự để quan sát, cũng chẳng phát hiện thấy có điều gì bất thường, chỉ thấy trong sân có một cây táo, vô cùng xanh um tươi tốt mà thôi, còn lại, chẳng có gì khác. Tôi thất vọng nhìn quanh, sau đó đi qua nhà hàng xóm của Tô Nhã.
“Nhóc con, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Một người đàn ông trung niên hỏi tôi.
“Dạ con muốn hỏi hoàn cảnh nhà Tô Nhã, con muốn theo đuổi cô ấy, nên tính tìm hiểu chút thông tin.” Tôi đưa cho ông ấy một điếu thuốc, rồi trình bày thật rõ ràng.
Ông ấy cũng không lấy làm lạ, đốt thuốc hút rồi bình thản trả lời: “Nếu vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết một chuyện, cha mẹ của Tô Nhã đều là doanh nhân, nửa năm trước, mẹ của cô ấy đã mất tích, cha thì đi công làm thường xuyên, nên cô ấy hay ở nhà có một mình. Tô Nhã lại thường dắt bạn trai về nhà, vốn không phải là một cô gái tốt. Nhóc con, tôi khuyên cậu đừng theo đuổi cô ấy nữa.”
“Dạ con biết rồi, cảm ơn chú.” Tôi cũng kính cúi đầu nói, sau đó xoay người rời đi, tôi nghĩ, có lẽ tôi đã đoán được chữ hiện lên trên cái la bàn Thái công kia có ý nghĩa gì rồi.
Ngày hôm sau, tôi vẫn đi học như thường lệ, hiện đang là thứ hai, tôi vào lớp rất sớm, nhân tiện nhìn đồng hồ, đúng bảy giờ.
Một tiếng nữa, trò chơi Mora tử thần sẽ kết thúc, nếu tới lúc đó mà tôi vẫn chưa có đủ ba mạng, thì tôi sẽ chết, thế nhưng, tôi vẫn tỏ ra thật bình tĩnh.
Tôi chậm rãi đi đến chỗ ngồi, nhìn thấy tôi, Lý Mạc Phàm liền hỏi: “Lão đại, sao cậu không đấu với Bí Tiểu Vũ đi, còn có một tiếng nữa thôi đó.”
“Cố ấy không chịu đấu với tớ.” Tôi bực mình nói.
“Thật phiền toái, Bí Tiểu Vũ làm vậy, là muốn kéo cậu chết theo rồi.” Lý Mạc Phàm nói đầy phẫn nộ.
“Không phải.” Tôi lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Bí Tiểu Vũ cũng chẳng ngốc tới mức đó, cô ấy làm một cô gái khác người, sẽ không chịu cùng chết với tớ đâu, nhất định cô ấy có cách đối phó với tớ.”
“Không thể nào, trong trò Mora này, cô ấy tuyệt đối không phải là đối thủ của cậu.” Lý Mạc Phàm lắc đầu.
“Tớ không lo cô ấy thắng tớ, tớ chỉ lo là cô ấy là Tô Nhã sẽ liên thủ lại.” Tôi bình tĩnh nói.
“Đúng ha, nếu vậy thì chắc cậu sẽ thua.” Lý Mạc Phàm nói.
Lúc này, Diệp Nhã Tuyết cũng đi tới ngồi cạnh tôi, hiện tại cô ấy không nghĩ gì khác, vẻ mặt lo lắng: “Cậu nhanh nghĩ cách đấu thêm một trận đi, cậu đang chỉ có hai mạng thôi đó.”
“Yên tâm đi, tớ không chết được đâu, tớ có cách thắng chắc.” Tôi cười lạnh, tỏ thái độ nắm chắc phần thắng trong tay, hành động này của tôi khiến Diệp Nhã Tuyết bực mình.
“Tóm lại là cậu đang nghĩ gì vậy hả, chơi Mora làm gì có chuyện thắng chắc chứ? Dù là người chơi Mora giỏi nhất thế giới, cũng không dám nói mình sẽ thắng một trăm phần trăm đâu?”
“Phải, cho dù là tuyển thủ Mora đầy kinh nghiệm, cũng không nắm hết một trăm phần trăm sẽ thắng, nhưng hãy tin tớ, tớ sẽ không thua.” Tôi nói đầy tự tin.
“Thật không biết cậu lấy đâu ta niềm tin đó nữa, đúng là làm tớ tức chết đi được.” Gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Diệp Nhã Tuyết đầy buồn bực, nhưng cô ấy vẫn trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ là cặp mắt lo lắng kia, thỉnh thoảng nhìn tôi.
Lớp học nhanh chóng đầy người, nhưng tôi vẫn chưa thấy Tô Nhã và Bí Tiểu Vũ đâu cả, sắp tới tám giờ rồi, dù gì thì tôi cũng hơi lo lắng.
Đúng lúc này, một nam sinh chợt la lên: “Trương Vỹ ra đây đi, Bí Tiểu Vũ gọi cậu đó.”
“Biết rồi.” Tôi gật gật đầu, Lý Mạc Phàm ngồi bên cạnh cũng muốn đi theo, nhưng bị tôi phất tay từ chối.
“Mình tớ đi được rồi, yên tâm đi, nhất định tớ sẽ thắng.” Tôi cười, đôi mắt cũng nhìn qua chỗ của Diệp Nhã Tuyết, sau đó, xoay người bước ra khỏi lớp.
Bí Tiểu Vũ đang chờ tôi ở dãy nhà kho sau trường học, nhưng khi tôi vừa tới đã bị mấy nam sinh đợi sẵn tóm lấy, tay tôi bị bọn hắn bẻ quặp ra sau lưng.
“Ha ha, Trương Vỹ, cậu thông minh như thế, chẳng phải cuối cùng cũng rơi vào tay tớ sao?” Giọng nói lạnh lùng của Tô Nhã vang lên, cô ấy từ từ bước tới trước mặt tôi, mà bên cạnh cô ấy còn là gương mặt đắc ý của Bí Tiểu Vũ.
“Tới lúc này rồi mà cậu còn muốn uy hiếp tớ sao? Nên nhớ rõ, đối với một người sắp chết như tớ mà nói, vì mạng hèn, có thể bất chấp mọi thứ.” Tôi hừ lạnh.
“Đương nhiên tớ chẳng muốn uy hiếp cậu làm gì, nhưng đây là chơi Mora, nếu kiểm soát được hành động của cậu, thì kết quả sẽ khác.” Tô Nhã cười nham hiểm. Gương mặt của tôi liền đanh lại.
Sau lưng tôi là ba nam sinh, một người giữ lấy cơ thể tôi, một người khác lại bẻ hay cánh tay của tôi ra đằng sau, đã vậy còn xiết bàn tay thành nắm đấm. Tôi cố giãy giụa để thoát ra, nhưng vô ích.
Rốt cuộc thì tôi cũng biết bọn họ muốn làm gì, họ muốn khống chế cơ thể của tôi, nếu vậy, chơi Mora tôi chắc chắn sẽ thua, bởi vì chỉ cần ra bao, Bí Tiểu Vũ sẽ thắng.
“Thật sự cảm ơn cậu, Tô Nhã tỷ, từ nay trở đi chuyện gì tớ cũng nghe theo cậu.” Bí Tiểu Vũ liếc tôi đầy chán ghét, sau đó quay qua nịnh nọt Tô Nhã.
“Không có gì, chuyện nhỏ thôi, cậu mau đấu đi.” Tô Nhã mỉm cười.
“Vậy đa tạ cậu.” Bí Tiểu Vũ vui vẻ. Có cách này của Tô Nhã, cô ấy thắng chắc rồi. Thân hình tôi gầy yếu, vốn phải là đối thủ của hai nam sinh to cao vạm vỡ này.
Tay tôi bị hắn khống chế thành quả đấm, sức của tôi không chống cự được, chỉ cần tôi cử động thì nam sinh bên cạnh sẽ tặng cho tôi một cái tát.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà tôi bị tát tới mấy cái rồi, lỗ tai cũng lùng bùng, lúc này, tôi cười lạnh mở miệng.
“Bí Tiểu Vũ, Tô Nhã, không thể không thừa nhận là hai cậu rất lợi hại, nhưng các cậu đang phạm phải một sai lầm chết người, đừng quên, tớ là một người đàn ông.”