Chương 33: La bàn Thái Công

“Em tưởng là anh sẽ chết thật chứ, vậy là không chơi được rồi.” Y Y tỏ ra thất vọng, tôi ngồi bên cạnh an ủi nó trong khi ánh mắt thì nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tài xế không nói dối tôi, chúng tôi đã chạy qua cầu Nhị Hà, bây giờ đang tiến về bến, xem ra tôi đã thoát chết thành công, chiếc xe ma này vốn không hoan nghênh người sống.

Rất nhanh, xe đã về tới bến, cuối cùng thì nó cũng đã chịu ngừng lại, lúc này, tôi đang chơi đùa với Y Y.

“Cậu xuống được rồi.” Giọng tài xế lạnh như băng.

“Cảm ơn ông đã đưa tôi đi một đoạn.” Tôi đứng lên rời khỏi ghế rồi mỉm cười nói với ông ấy, ông ấy không hề nhìn tôi, chỉ lặng lẽ nói: “Cậu quả là đáng sợ.”

“Đáng sợ ư? Tôi chỉ muốn sống mà thôi.” Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo, sau đó bình thản bước xuống xe, xung quanh tôi toàn là người chết, mặt của bọn họ tái nhợt, chẳng ai nói tiếng nào.

Đây là chuyến xe chở người chết, một khi đã leo lên rồi thì khó mà thoát được, nhưng rõ ràng, tôi lại sống sót thêm một lần nữa.

“Hừ.” Tài xế chỉ hừ một tiếng rồi quay đi, chẳng nói thêm câu nào.

“Được rồi Y Y, khi nào rảnh anh lại đến thăm em nhé, bây giờ thì tạm biệt em.” Tôi vẫy tay từ biệt Y Y.

Y Y cũng vội vàng vẫy vẫy cánh tay nhỏ xinh để chào tôi, sau đó tôi mới bước hẳn ra khỏi xe. Lúc này, tôi đã vào thành phố, chiếc xe ma từ từ biến mất sau lưng tôi.

“Phù.” Tôi thở hắt ra một hơi, nhìn vào điện thoại trong tay, dù đã thoát khỏi chiếc xe ma, nhưng trước mặt tôi, cái chết vẫn đang chờ đợi.

Nhất định tôi phải nghĩ cách để có được ba mạng, mà chỉ còn có một ngày, bấy nhiêu thời gian là không quá nhiều để thắng được hai người. Mở zalo ra, tôi nhắn cho Bí Tiểu Vũ: “Cậu đang ở đâu? Tớ muốn đấu với cậu.”

Bí Tiểu Vũ trả lời ngay: “Xin lỗi, tớ không muốn.”

Tôi khẽ chau mày, sau đó nhắn cho Vương Chính, và cũng nhận được một câu trả lời tương tự. Lần này, tôi chỉ còn cách nhắn cho Dương Á Thịnh.

Dương Á Thịnh nhanh chóng gửi lại tin nhắn cho tôi: “Không thành vấn đề, chúng ta gặp mặt ở trung tâm mua sắm Hồng Kỳ được không?”

“Được.” Tôi vội trả lời, sau đó xoay người đón một chiếc xe tới trung tâm mua sắm Hồng Kỳ. Đây là một trung tâm mua sắm rất lớn, đợi chỉ một lát tôi đã nhìn thấy Dương Á Thịnh và bạn gái của cậu ấy đang đi tới.

Ai cũng biết Dương Á Thịnh và Cẩu Hồng Vân là một đôi tình nhân, Dương Á Thịnh nắm tay Cẩu Hồng Vân, nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng: “Chúng ta đấu ở đâu?”

“Tìm chỗ nào yên tĩnh đi.” Tôi nói.

“Chuyện của cậu tớ đã biết rồi, giờ cậu cũng giống tớ, cũng chỉ còn một mạng mà thôi. Vậy cũng tốt, chúng ta sống chết một trận đi.” Dương Á Thịnh hùng hồn.

“Ừ.” Tôi gật đầu đầy chua xót, trong trận này, người nào thắng cũng đồng nghĩa với việc tước đi mạng sống của đối phương, bởi vì người thua sẽ không còn mạng nào, sẽ không có ai muốn đấu với người đó nữa, vì dù thắng, cũng chẳng được gì.

Ba người chúng tôi vội đi tới một con hẻm nhỏ, nơi này ít người qua lại, Dương Á Thịnh nhìn tôi rồi nắm chặt tay Cẩu Hồng Vân, bình tĩnh nói: “Bắt đầu được rồi.”

“Ừ!” Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, dù sao, tôi cũng chỉ còn lại một mạng cuối cùng, nếu thua, tôi sẽ chết, trong trò chơi Mora này, cho dù là cao thủ, cũng không thể chắc một trăm phần trăm là mình sẽ thắng.

Lần này tôi có thể thắng hay không? Tôi không chắc nữa.

Tôi và Dương Á Thịnh, cùng giơ tay lên, trận Mora đã sẵn sàng. Lúc này, đầu óc tôi cứ quay cuồng, nên ra kéo hay vẫn tiếp tục ra bao? Đây là trận đầu tiên, nên khả năng Dương Á Thịnh ra búa là rất lớn, nhưng dù sao cậu ấy cũng đã thua một lần rồi, nói không chừng bây giờ sẽ không chọn búa nữa, nếu tôi ra kéo, biết đâu sẽ thắng thì sao.

Sau một hồi trầm ngâm, cánh tay tôi hạ xuống, Cẩu Hồng Vân đứng bên cạnh cũng đang rất hồi hộp, cô ấy hiểu rõ, đây là giây phút quyết định sống chết, nếu Dương Á Thịnh thua, thì cơ hội đấu tiếp trong trò chơi tử thần này không còn nữa.

Còn nếu tôi thua, kết quả cũng cũng chẳng khác gì, cho nên, nhất định phải thắng.

Chúng tôi đưa hai cánh tay lên cao rồi hạ xuống cùng một lúc, mạng sống của chúng tôi dường như phụ thuộc cả vào thời khắc quyết định này, thế nên, cả hai đều nín thở, kết quả, chúng tôi đều ra kéo.

Xem ra bây giờ, Dương Á Thịnh đã khôn ngoan hơn nhiều, đã không chọn ra búa nữa, mà quyết định ra kéo, có thể, cậu ấy đã đoán rằng tôi sẽ ra bao.

Hòa rồi, chơi tiếp!

Tôi hít một hơi thật sâu, đầu óc không ngừng tính toán, giờ tôi nên ra gì đây? Lúc nãy đã ra kéo rồi, vậy thì lần này phải đưa ra lựa chọn khác thôi.

Ra búa, hay là bao? Dương Á Thịnh đã rút ra được nhiều bài học xương máu từ những lần thua trước, cho nên lần này, nhất định cậu ấy sẽ không búa nữa, vậy sẽ ra bao sao? Đầu tôi chợt lóe lên, khóe miệng bất giác nở một nụ cười thật lạnh.

Một lần nữa, cánh tay của chúng tôi lại hạ xuống thật dứt khoát, tôi ra búa, còn Dương Á Thịnh vẫn tiếp tục ra kéo, tôi thắng!

“Sao lại như vậy được chứ?” Dương Á Thịnh tái mặt nhìn tôi, còn Cẩu Hồng Vân bên cạnh, cũng lảo đảo như sắp ngất.

“Đúng là cậu đã rút ra được kinh nghiệm từ lần thua trước, nên lần đầu tiên cậu không chọn ra búa, mà là kéo, điều này không sai, nhưng lần thứ hai, cậu đã phạm phải một sai lầm chết người, đó là không thể ra kéo hai lần liên tiếp.”

“Tại sao không thể?” Dương Á Thịnh nghiến răng nhìn tôi.

“Rất đơn giản, bởi vì tỷ lệ thắng của việc ra kéo rất thấp, nên trừ khi không còn lựa chọn nào khác, thì mới tiếp tục ra kéo.” Tôi lắc đầu giải thích rồi quay đi, không nhìn cậu ấy nữa.

Bởi vì tôi sợ, tôi sợ cảm giác tội lỗi đang bủa vây lấy mình, tôi đã đoạt mất một mạng cuối cùng của cậu ấy, bây giờ, cậu ấy đã không còn mạng nào, như vậy, theo luật chơi, cậu ấy chắc chắn phải chết.