Vừa rồi, lúc xe thắng gấp, tôi phát hiện ra điều bất thường, khi xe tấp vào lề, tôi bỗng thấy, toàn bộ hành khách đều theo quán tính mà chúi về phía trước, nhưng sau đó họ cũng không ngồi thẳng lại, mà cứ thế gục đầu vào lưng ghế trước mặt! Vốn dĩ, bọn họ đã chết hết rồi.
Ngồi trên chiếc xe này đều là quỷ, lúc nãy, nếu tôi xuống xe trễ một chút thôi, thì không biết hậu quả sẽ thế nào. Nghĩ tới đây, tôi thấy lạnh sống lưng. Vội ngoắt một chiếc xe ôm, tôi tiếp tục lên đường về quê.
Đoạn đường đi hữu kinh vô hiểm*, cuối cùng cũng tới nơi rồi. Quê của tôi là Trần Gia Câu, một vùng nông thôn hẻo lánh, con người đơn thuần chất phát, vì đa phần người trẻ tuổi đều đi làm xa, nên hơn phân nửa thôn Trần Gia Câu là người lớn tuổi.
*Hữu kinh vô hiểm: bị sợ hãi nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
Bà nội tôi rất có uy tín trong thôn, gần như là một vị thần, thường ngày hay trị bệnh cứu người, rất có thanh danh. Vì vậy, ở thôn Trần Gia Câu này, địa vị của bà cực cao, người cháu như tôi cũng hưởng ké không ít vinh quang.
Tôi thấy, so với vị Đạo gia Trần Đạo Lĩnh kia, bà nội tôi còn có phong độ của cao nhân hơn, nhưng mà tôi chưa bao giờ nghe bà nói, bà biết cách xua đuổi ma quỷ.
Trần Gia Câu là một thôn nhỏ xinh đẹp, dòng sông nhỏ lọt thỏm uốn lượn theo thung lũng tạo thành một dải lụa mỹ miều, đường vào thôn không được trải nhựa mà rải đầy đá vụn, tạo thành những lối mòn nhỏ, khu rừng xanh um bao bọc lấy thung lũng, kèm theo những dãy ruộng bậc thang ngay ngắn thẳng hàng.
Thế nhưng lúc này tôi chẳng còn tâm trạng nào để mà ngắm cảnh, những gì tôi đang làm, liên quan tới sống chết.
“Ôi Tiểu Vỹ, con về thăm bà nội hả?” Một người đàn ông trung niên đang quét sân, nhìn thấy tôi liền hỏi.
“Dạ, nội con đâu rồi chú?” Tôi hỏi ông ấy, người đàn ông này là chú họ xa của tôi, trong thôn Trần Gia Câu này, hơn một nửa là bà con xa của tôi.
“Bà đang ở Thiền phòng, con tới đó đi.” Nói xong, ông cầm chổi rời đi. Còn tôi thì vội vã đi tới Thiền phòng. Nhà của bà cố tôi trước đây là một công trình khổng lồ, có cả một Tứ Hợp Viện to lớn, lớn nhất trong thôn. Bà nội tôi kể, gia đình bà từng là một đại gia tộc, lúc ấy, cả thôn Trần Gia Câu này đều thuộc sự quản lý của gia tộc bà.
Tuy giờ không còn được như trước nhưng hiện tại trong thôn, bà nội tôi vẫn nắm giữ quyền hành, đầu trên xóm dưới, nhắc tới tên bà, không ai là không phục.
Bà nội tôi đang sống cùng vài người bà con xa, mọi người cùng đỡ đần nhau, vì cuộc sống của bà ở trong thôn rất thoải mái, nên cha mẹ tôi cũng không còn nghĩ cách đưa bà lên thành phố sống cùng nữa.
Thiền phòng, là một phòng thờ có kiến trúc xưa cổ, bên trong đặt đầy tượng Phật, bà nội tôi là một người tu tại gia ngoan đạo, ăn chay niệm Phật đã hơn hai mươi năm, còn chưa bước vào Thiền phòng, tôi đã nghe được tiếng gõ mõ vọng ra.
Sau khi nghe tiếng đẩy cửa, bà nội mới quay đầu lại nhìn, thấy tôi, bà không hề giật mình, cặp mắt già nua nhìn tôi nói: “Cháu ngoan, hình như con đang gặp đại họa rồi.”
“Đúng rồi, bà ơi, bà mau cứu con đi.” Tôi vội bước tới ôm chặt lấy bà, giọng nói mang theo chút sợ hãi: “Hiện tại, lớp học của con ngày nào cũng có người chết, không chừng con cũng chết luôn đó.”
Bà nhìn tôi, thở dài rồi chậm rãi nói: “Chuyện đó bà biết lâu rồi, không nhỏ đâu, bà cũng không có cách nào.”
“Không thể nào, bà nội, bà lợi hại như thế, sao lại không có cách chứ.” Tôi lay lay người của bà, kiềm chế không được mà thốt lên.
“Bà không có cách thật mà, cái tụi con gặp phải, cho dù là ai cũng không xen vào được, nếu không thì cũng bị vướng vào, trở thành một phần của nó. Nếu bà giúp con, thì cũng sẽ như con, đến lúc đó, không những không cứu được con mà còn liên lụy thêm cho con nữa.” Bà tôi lắc đầu nói.
“Thì ra là vậy.” Tôi lẩm bẩm, hèn chi Trần Đạo Lĩnh cũng nói thế, thì ra ông ấy đã biết, ông ấy vốn không làm gì được.
“Vậy bây giờ tụi con nên làm gì đây, tới giờ đã chết nhiều người vậy rồi, nêu không có cách, chắc con cũng chết luôn.” Tôi thật sự hoảng sợ.
“Không đâu, con là cháu của bà, sao chết dễ dàng như vậy được, con còn thông minh như thế mà.” Bà nội tôi lắc đầu nói.
“Dù thông minh cỡ nào cũng đâu có đấu lại được quỷ thần đâu bà.” Tôi lo lắng nói, nếu ngay cả đến bà nội cũng không giúp được tôi, thì tôi chết chắc rồi.
“Con lầm rồi, cháu của bà. Từ xưa tới giờ, có biết bao nhiêu oan hồn dã quỷ, con thấy đã có nhà nho học nào bị chúng hại chưa?” Bà tôi hỏi ngược lại.
Tôi sững người một lúc, cuối cùng vẫn không trả lời được. Trong vô số tiểu thuyết cổ trang dã sử, không ít người bị quỷ thần hãm hại, từ Hoàng đế cho tới người bình thường, nhưng chưa hề xuất hiện nhà nho học nào, không cần phải học cao, chỉ cần là người đọc sách.
“Một nhà nho học chân chính sẽ hiểu rõ thế gian, quang minh chính đại, quỷ thần không xâm hại được, đó gọi là ‘đạo cao long hổ phục, đức trọng quỷ thần khâm’, đạo lý này không bao giờ thay đổi.” Bà tôi lẩm bẩm.
“Được rồi, bà nội, con không hiểu mấy cái đạo lý lớn lao đó đâu.” Tôi không đủ kiên nhẫn nói, sau đó đưa tay ra: “Bà nội, con tới lấy cái la bàn Thái công.”
“Bà đã biết con tới lấy nó, nên đã chuẩn bị sẵn rồi.” Bà nội nói một cách thản nhiên, không nhanh không chậm, đưa cho tôi một cái la bàn cổ. Đây là cái là bàn có hình dáng rất xưa rồi, xung quanh còn khắc đầy những chữ li ti.
Đây chính là vật gia truyền của Trương gia chúng tôi, la bàn Thái công. Nghe nói sau khi Khương thái công trợ giúp Võ vương lên ngôi thì giữ lại cái la bàn này, nó có năng lực thần bí khó lường, nghe đâu đã có từ hai ngàn năm trước, ngày xưa là công cụ dùng để bói toán đoán mệnh trong thâm cung đại nội, truyền thuyết nói rằng, nó tiên đoán chính xác sự tồn vong suy thịnh của cả một triều đại.