Bây giờ, trò chơi chỉ còn lại bốn người, tôi và Đoan Mộc Hiên đã sống, những người còn lại phải cố gắng hết sức giành phần thắng thì mới có thể cướp được mạng của đối phương, đặc biệt, người nào chỉ còn một mạng thì càng bắt buộc phải thắng cho bằng được.
Đến trưa ngày hôm sau, giữa bốn người đó cũng chưa có trận đấu nào tiếp theo, bọn họ vẫn còn đang nghị kỵ lẫn nhau, ai cũng sợ đối phương sẽ thắng mình. Nhưng Dương Á Thịnh thì ngược lại, cậu ấy sốt sắng khiêu chiến với người khác, nhưng không ai nhận lời cậu ấy cả. Bởi vì nếu thua, thì Dương Á Thịnh sẽ có khả năng lật ngược tình thình.
Trong khi bốn người họ đang cẩn trọng dè chừng lẫn nhau thì những bạn không bị lôi vào trò chơi lại nhẫn tâm cười trên nỗi đau của kẻ khác, còn tôi thì vẫn đang hăng say cắm đầu vào zalo trò chuyện với Diệp Nhã Tuyết.
“Chủ nhật cậu có bận gì không? Chúng ta đi xem phim đi!” Diệp Nhã Tuyết nhắn cho tôi.
“Chuyện này… tất nhiên không thành vấn đề!” Tôi nhắn lại một cách gượng gạo, thật ra tôi rất muốn hẹn hò với Diệp Nhã Tuyết, nhưng mà tôi đã hết sạch tiền rồi, chỉ với năm đồng ít ỏi còn lại, tôi không thể làm được gì cả.
Dường như Diệp Nhã Tuyết cảm nhận được sự lúng túng của tôi, cô ấy nhắn lại: “Hay là chúng ta đi dạo phố đi, sẵn ghé công viên chơi luôn!”
Đọc dòng tin nhắn của cô ấy, tôi vừa cảm động vừa chua xót trong lòng. Trong lớp này, gia đình của tôi xem như là nghèo nhất. Nhìn chung, cả lớp toàn con nhà giàu, ngay cả những bạn có gia cảnh bình thường cũng không đến nỗi không có tiền để tiêu.
Chỉ có tôi, gần như không có gì cả, mỗi ngày năm đồng, đối với tôi đã là quá nhiều rồi. Tôi lắc đầu, trong lòng hơi khó chịu, nhưng rất nhanh, tôi đã trở lại bình thường.
Loại cảm giác này tôi đã trải qua rất nhiều lần rồi, nên cũng đã thành quen.
Sau khi học xong bốn tiết liên tiếp vào buổi sáng, chúng tôi được nghỉ, lúc này, không ai chơi Mora nữa cả, những người tham gia trò chơi này, đã rời khỏi trường từ lâu rồi.
Thường thì sau khi tan học, tôi hay đến quán net, hôm nay cũng vậy, tôi đến tiệm net cùng với Lý Mạc Phàm. Lúc này tiệm net đã chật kín, tôi và Lý Mạc Phàm mở hai cái máy tính rồi bắt đầu chơi CF*.
*CF: trò chơi bắn súng đột kích online
Đang lúc mải mê chơi, điện thoại của tôi bất ngờ đổ chuông, tôi vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia vang lên: “Trương Vỹ, cậu khỏe chứ?”
“Triệu Thần Hách? Có chuyện gì?” Tôi khó chịu hỏi.
“Không có gì, tớ chỉ muốn nhờ cậu giúp một việc, cậu cũng biết rằng bạn gái của tớ bây giờ chỉ còn có một mạng, nếu không thắng được, cô ấy nhất định sẽ chết, vì vậy, tớ hy vọng cậu có thể cố tình thua cô ấy.” Triệu Thần Hách cười lạnh nói.
“Cậu có bị điên không, chẳng ai làm vậy cả?” Tôi cười lạnh nói. Triệu Thần Hách suy nghĩ đơn giản quá rồi, việc này liên quan đến tính mạng của tôi, kiểu đe dọa hèn mọn này hoàn toàn không thể khiến tôi lay động.
“Cậu nói đúng, chẳng ai làm như vậy cả, nhưng cậu đừng quên, trên thế giới này có rất nhiều thứ còn quan trọng hơn cả sinh mạng.” Triệu Thần Hách cười lạnh nói.
“Cậu nói vậy có ý gì?” Tôi mơ hồ cảm thấy gì đó không ổn nên lập tức hỏi.
“Không có gì, cậu nghe thử xem giọng nói này là của ai!” Triệu Thần Hách cười lạnh.
Tiếp đó, trong điện thoại vang lên tiếng khóc nức nở của Diệp Nhã Tuyết: “Trương Vỹ, mau tới cứu tớ, tớ bị bọn họ bắt cóc rồi.”
“Đợi tớ, tớ sẽ tới cứu cậu ngay!” Tôi vội vàng nói trong điện thoại.
Sau đó, giọng của Diệp Nhã Tuyết biến mất, thay vào đó là giọng đáng ghét của Triệu Thần Hách: “Trương Vỹ, lúc này chỉ có cậu mới cứu được Diệp Nhã Tuyết mà thôi, bây giờ chúng tớ đang ở trong nhà kho số hai phía sau trường, nếu cậu không đến, cơ thể như hoa như ngọc này của Diệp Nhã Tuyết, phải để cho tớ hưởng thụ mất rồi, nhớ kỹ, cậu chỉ được tới một mình, không được nói cho người khác biết.” Nói xong, Triệu Thần Hách cười đầy nham hiểm rồi cúp máy.
“Chết tiệt!” Tôi nghiến răng ngồi bịch xuống ghế.
“Lão Đại, có chuyện gì?” Lý Mạc Phàm hỏi.
“Không có gì!” Tôi lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm, đầu óc vội vàng tính toán, tiếp theo nên gì, Diệp Nhã Tuyết đã bị Triệu Thần Hách và Tô Nhã bắt cóc rồi là sự thật rồi.
Lúc này cũng chỉ có tôi mới cứu được cô ấy, và chắc chắn rằng, tôi không còn lựa chọn nào khác, còn về việc gọi cảnh sát, với độ tuổi của Triệu Thần Hách, dù có báo cảnh sát cũng chẳng ích gì, chúng tôi đều là trẻ vị thành niên, dù có phạm tội cũng sẽ không bị truy tố.
“Tớ có việc rồi, về trước đây.” Tôi thở dài một hơi rồi xoay người rời khỏi tiệm net. Lý Mạc Phàm gật đầu, vì cậu ấy đang chơi vui nên cũng không để ý đến tôi quá nhiều.
Cả ngôi trường vắng tanh, vì đang là cuối tuần, nên học sinh đã ra về gần hết. Vào buổi chiều, ngoài bảo vệ trường ra thì cũng không có lấy một bóng người.
Bác bảo vệ nhìn thấy tôi đi vào cũng lờ đi, chẳng bao lâu tôi đã đi đến phía sau trường, chỗ này là một khu nhà bỏ hoang, nó có tổng cộng 8 gian, và nhà kho số hai chính là chỗ Diệp Nhã Tuyết đang bị nhốt.
Tôi vội vàng đi vào nhà kho số hai, khi tôi đẩy cánh cửa ra, toàn bộ kho hàng trống rỗng, Diệp Nhã Tuyết đang bị trói chặt trên ghế, còn Triệu Thần Hách đang cầm một cây gậy đánh bóng chày đang nói chuyện với Tô Nhã.
Nhìn thấy tôi đến, Triệu Thần Hách liền lên tiếng: “Tớ còn tưởng cậu không đến cơ đấy, dù sao chuyện này cũng liên quan tới tính mạng của cậu, không ngờ là cậu vẫn đến đây, vì cậu thích Diệp Nhã Tuyết sao?”
Tôi không thèm lên tiếng, nhưng rõ ràng Diệp Nhã Tuyết ngồi trên ghế kia đang rất bất ngờ, gương mặt trở nên đỏ bừng, nhưng vì miệng của cô ấy bị dán keo, nên không nói chuyện được, chỉ có thể lên tục kêu ‘hư hư’ trong cổ họng.