“Sao cậu lại có thể nói như vậy được, dù gì cậu ấy cũng là bạn học của chúng ta mà.” Quan Ngọc nổi giận thật sự.
“Cậu bớt nói nhảm đi, tớ nói cho cậu biết, chiếc xe mà bố tớ mua gần đây nhất là chiếc Bentley, đó là chiếc siêu xe hơn mười triệu đó, tớ mà đập vỡ nó thì bố tớ đánh cho tớ chết.” Vương Vũ giận dữ hét lên.
“Cho dù là vậy thì chẳng lẽ một mạng người cũng không đáng giá bằng chiếc xe nhà cậu sao?” Quan Ngọc tức giận phản bác lại.
“Đúng, không bằng!” Câu khẳng định của Vương Vũ khiến cho mọi người đều chấn động, cậu ấy nhìn thẳng vào Lý Mạc Phàm, sắc mặt âm u: “Tớ biết rõ hoàn cảnh gia đình cậu, cha cậu thì đi làm xa, mẹ cậu mất sớm, hiện tại cậu đang sống cùng bà nội, cậu như thế, dù chết cũng chẳng có gì đáng tiếc cả.”
“Dù như thế nào đi nữa thì cậu nói vậy cũng thật quá đáng.” Tôi đứng dậy giận dữ hét lên.
“Ha ha, quá đáng ư, thật ra mỗi người trong chúng ta đều hiểu rõ, một khi cái trò bỏ phiếu này bắt đầu, nhất định có người phải chết, dù hôm nay chưa chết thì mai cũng sẽ chết thôi. Nếu đã vậy rồi thì tại sao mọi người không bán phiếu của mình với cái giá tốt một chút chứ?” Vương Vũ cười lạnh, vẻ mặt đầy nham hiểm.
Lúc này, cả lớp đã ngẩn người, không ngờ chuyện đến nước này mà Vương Vũ còn có thể nói được như thế.
“Tớ không có vĩ đại như thế, Lý Mạc Phàm và tớ vốn đã không thân thiết, đã vậy còn qua lại chẳng tốt đẹp gì, vì đâu mà tớ phải đập vỡ chiếc xe mới của ba tớ chứ, cùng lắm chỉ là bạn học, mối quan hệ này chẳng là gì cả.” Vương Vũ cười không ngừng.
Ở dưới lớp, mọi người cũng đã bắt đầu tính toán, mấy người lúc nãy oán trách, giờ cũng đang suy nghĩ kỹ lại. Vương Vũ nói không sai, Lý Mạc Phàm và cậu ấy chẳng có quan hệ tốt, mắc mớ gì cậu ấy phải mạo hiểm chịu một trận đòn nặng của ba, làm cái chuyện ‘tổn nhân bất lợi kỷ’* như vậy chứ?
*Hại người nhưng chẳng có lợi gì cho mình.
“Vương Vũ, cậu đừng như thế, cùng lắm thì sau này tớ trả lại cho cậu là được.” Lý Mạc Phàm sợ hãi đứng lên nói.
Vương Vũ nghe Lý Mạc Phàm nói vậy thì cười lớn hệt như đang nghe một mẩu truyện cười: “Trả? Cậu lấy gì để trả chứ? Với một người mỗi ngày chỉ có vài đồng ăn cơm như cậu, thì làm cách nào để mua một chiếc Bentley cả triệu trả cho tớ?”
Lý Mạc Phàm cứng họng, Vương Vũ nói không sai, gia đình của Lý Mạc Phàm không giàu có, đừng nói Bentley, ngay cả một cái mô hình ô tô thôi cũng chưa chắc mua nổi.
Tôi nhìn Vương Vũ với một ánh mắt đầy căm phẫn, trò chơi này tàn khốc ở chỗ, nó phơi bày mọi thứ ra trước mặt mọi người. Vương Vũ vốn không màng tới tính mạng của Lý Mạc Phàm, cậu ấy chỉ quan tâm tới chiếc xe của ba cậu ấy, đối với Vương Vũ mà nói, mạng của Lý Mạc Phàm không đáng một xu.
Còn những người khác, tuy cũng đồng cảm với Lý Mạc Phàm, nhưng không nghĩ tới chuyện sẽ cứu cậu ấy.
“Từ bây giờ, tất cả mọi người phải chọn Lý Mạc Phàm, nếu không là đối địch với tớ, đến lúc đó tớ nhất định không nương tay.” Vương Vũ lạnh lùng nói, nhà cậu ấy có tiền, lại còn qua lại thường xuyên với người có quyền thế, trong cái lớp này, cậu ấy gần giống như một tay che trời vậy.
Nếu có ai đắc tội với cậu ấy, chỉ sợ là sẽ bị đánh tới tàn phế, với bối cảnh của cậu ấy mà nói, chuyện đó không thành vấn đề.
“Và đương nhiên là tớ cũng sẽ không bạc đãi mọi người, phàm là ai chọn Lý Mạc Phàm, tớ sẽ cho người đó hai ngàn.” Vương Vũ lại nói, ngay lúc này, mắt mọi người trong lớp đều sáng lên.
Là hai ngàn đó, tất cả mọi người đều là học sinh trung học, ngoài những bạn con nhà giàu có ra thì chẳng ai có tiền bạc gì nhiều, hai ngàn này đối với họ mà nói, là một số tiền lớn.
“Vương Vũ, tao liều mạng với mày!” Lý Mạc Phàm nhìn Vương Vũ bằng ánh mắt đỏ ngầu, sau đó gào lên lao tới chỗ Vương Vũ. Nhưng dĩ nhiên là chẳng làm được gì cả.
Tướng của Lý Mạc Phàm cũng gầy yếu giống như tôi, còn Vương Vũ thì lại cao to vạm vỡ, một lát khoai tây mỏng manh không phải là đối thủ của một miếng thịt bò dày cộm, thế nên chỉ một cước, cậu ấy đã bị đạp trở về.
Lần này Lý Mạc Phàm cũng đã nhận ra rõ sự chênh lệch, nên không gây hấn với Vương Vũ nữa, chỉ khóc nức nở nói với các bạn học xung quanh: “Các cậu đừng như vậy có được không, tớ biết thường ngày tớ không được lòng các cậu, nhưng dù gì tớ cũng là bạn học của các cậu mà, các cậu bỏ phiếu cho tớ, đó chính là bắt tớ phải chết.”
Lời này vừa dứt, cả lớp lại bắt đầu do dự. Tuy Lý Mạc Phàm không có tiếng nói gì trong lớp, nhưng cũng không trêu chọc bất cứ ai, nếu cứ vậy mà bỏ phiếu cho cậu ấy, thì lương tâm cũng sẽ rất bất an.
“Bớt nói nhảm lại đi, giả bộ tội nghiệp làm gì cứ. Các cậu bỏ phiếu nhanh đi, ai chọn Lý Mạc Phàm, tớ cho hai ngàn ngay, tớ nói được làm được.” Vương Vũ rút một tờ chi phiếu ra, nói.
Lúc này, mọi người lại càng do dự, tuy điểm hạnh kiểm của Vương Vũ thấp nhất lớp, nhưng cậu ấy đúng là nói được làm được, cậu ấy cá cược tiền bạc với người khác cũng chưa từng thiếu hay trễ một lần nào.
Hai ngàn này, đối với một học sinh trung học đúng là một số tiền không tưởng, mà cũng chẳng cần phải làm gì nặng nhọc, chỉ cần bỏ phiếu là xong, dù sao cũng không phải chính tay mình giết người, chỉ cần một tờ phiếu thì đã có hai ngàn.
Nhìn thấy ai ai cũng đang phân vân lưỡng lự, Vương Vũ lại hô to: “Các cậu đợi tớ một chút, tớ đi lấy tiền tới đây ngay.”
Dứt lời, cậu ấy quơ lấy cái túi rỗng, xoay người bước ra ngoài. Ngân hàng nằm đối diện trường chúng tôi, Vương Vũ muốn rút tiền thật dễ vô cùng.
Ngay sau khi Vương Vũ rời đi, Quan Ngọc vội vàng hô to: “Các cậu bỏ phiếu cho Vương Vũ nhanh đi.”