Chương 5: Khí Vận Chi Tử

Trên một đỉnh núi to lớn ở phía đằng sau lưng của Phạm Thiên Thần Tông có một thân ảnh nam tử mặc huyết sắc chiến bào đang đứng ở đó, dung mạo hắn thanh tú, chu thần hồng nhuận khép lại, kiếm mâu mở ra nhìn về phía trước một cái cổ xưa cửa đá, huyền phát( tóc) nhẹ nhàng đung đưa trong gió, hắn đứng lặng yên ở nơi đó, quanh thân tỏa ra uy nghiêm uy áp tán ra bốn phương tám hướng, hắn cứ giữ lấy tư thế này đứng một lúc lâu. Một canh giờ qua đi, đột nhiên có một thanh âm khàn khàn từ bên trong cái hang động trước mắt kia hướng vọt ra ngoài rơi vào trong nhĩ thính của huyết bào nam tử. Hắn nghe thấy được người bên trong đó thanh âm đã cho bản thân tiến vào thì cũng liền cất bước tiến tới trước cửa hang động, hữu thủ vươn ra chạm vào một chỗ đặc thù cơ quan, truyền linh lực vào trong đó rồi liền nghe " ầm ầm " tiếng rung động, cánh cửa đá ấy liền từ từ mở ra, nam tử liền chậm rãi bước chân vào trong đó.

Trên đường đi tới nơi ấy, hắn cảm nhận được trong đây ở trên từng cái đồ vật đều có cực nhiều tia linh khí di chuyển, chúng nhiều tới nỗi biến thành từng đạo sương mù dày đặc, mờ ảo. Hắn biết trong đây linh khí là do trận pháp tụ linh của lão tổ bày ra mà bị hút tới. Đi vào bên trong một gian động phủ về sau, ở nơi đó liền bày biện ra một bộ bàn ghế làm bằng cổ thụ xung quanh mặt ghế có vô số hình tròn đường vân liên miên vô tận. Mà ngồi trên một chiếc ghế gỗ có một cái trung niên nam tử đầu đội ngọc quan, khuôn mặt mang khí chất uy nghiêm, trong đôi mắt vị nam tử ấy ẩn chứa tuế nguyệt khí tức, quanh thân tỏa ra cổ lão khí tức cực kì âm trầm mà lại mãnh liệt không biết người này đã sống từ đoạn tuế nguyệt nào, đã bao nhiêu tuổi rồi.

Hắn cầm lấy chén trà lên khẽ nhấp, gương mặt tỏa ra hài lòng thần sắc rồi hướng lấy cái kia nam tử cười nói:

- Sinh nhi, mau tới đây ngồi xuống cùng ta thưởng trà.

Thì ra, vị kia nam tử chính là Vãng Sinh, khi hắn nghe thấy câu nói này liền đi lại ngồi trên một chiếc ghế đối diện với vị trung niên kia, tay đỡ lấy chén trà được mời đưa lên miệng thưởng thức rồi đặt chén trà xuống, cất tiếng nói, giọng nói mang đầy vẻ nghiêm túc cùng kính trọng:

- Lão tổ, ngày mai chính là ngày mà bí cảnh đó xuất thế nên hôm nay ta tới tìm ngài là muốn bàn bạc với ngài về kế hoạch cho ngày mai.

Thấy đối phương vào thẳng vấn đề chính về sau vị Phạm Thiên lão tổ kia cũng dừng lại vẻ mặt tươi cười rồi thay vào đó một sắc mặt nghiêm túc, nói ra:

- Sinh nhi, theo ta thấy ngày mai chắc chắn sẽ xảy ra một trận chung cực chi chiến giữa tứ đại Tiên Tông. Ta đoán vậy là vì bọn họ sẽ chỉ đến chậm hơn chúng ta vài cái canh giờ mà thôi. Bởi vì, muốn hạ giới đối với vài lão quái vật đó là rất dễ vì họ không có cần mang theo cả tông môn như ta, gánh chịu áp chế cùng lắm là bị hạ xuống Tiên Đế Đỉnh Phong mà thôi chứ không cần nhận thêm Thiên Khiển mà tốn hao mất một triệu năm thọ nguyên như ta. Vì chuẩn bị cho cái này trận chiến ta cũng đã có sẵn kế hoạch rồi. Đầu tiên, con hãy cùng ta đi tới bí cảnh để bố trí sát phạt đại trận. Thứ hai, con hãy cầm theo đóa đó Bỉ Ngạn Hoa bên người để nếu nguy cấp có thể chuyển bại thành thắng. Và cuối cùng, con hãy nhanh đi hấp thu một cái Khí Vận Chi Tử khí vận ở bên ngoài tông môn ta vạn dặm về hướng Tây đi, ta vừa hao tổn mười vạn năm thọ nguyên mới tính ra được hắn ở phương hướng đó.

Nghe câu nói cuối cùng về sau, hai mắt Vãng Sinh liền lấp lóe lấy một tia sáng rồi để lộ ra vẻ mặt có chút vui mừng thần sắc mà hướng Phạm Thiên lão tổ chắp tay hành lễ một cái rồi gấp rút bay đi mất. Thấy cảnh này về sau Phạm Thiên lão tổ cũng chỉ cười nhẹ một tiếng rồi phất tay đóng lại cánh cửa đá xong ngồi xếp bằng tu luyện tiếp.

Trên đường bay về hướng Tây, hắn mơ hồ nhìn thấy cách đây mười vạn dặm có di chuyển một cái to lớn Chân Long, nó đang có chút chật vật giống như yêu lực bị hao hết một dạng bay về phía của hắn. Thấy thế, sắc mặt hắn liền hiện lên một vẻ ngạc nhiên vì hắn thấy cái kia Chân Long là một cái Đại Thừa Đỉnh Phong cấp bậc, vậy mà lại bị đánh cho chật vật như thế nhưng xem chừng vẫn là kẻ giành thắng lợi. Từ đó thấy rằng con này chân long là thắng hiểm.

Nghĩ tới đây hắn liền bước ra một bước tới trước mặt cái này Chân Long, hắn làm vậy vì hắn đang thiếu tài liệu để luyện đan, đúng lúc con này Chân Long lại chính là cái đó tài liệu bị thiếu.

Mà thấy đột nhiên có một tên tu sĩ nhân loại xuất hiện bất ngờ trước mặt bản thân về sau thì liền dọa cho cái này Chân long giật nảy mình mà lùi về sau mấy trăm trượng. Ổn định tinh thần lại về sau, nó liền quét long nhãn lên thân thể cái này nam tử nhân loại rồi không che dấu phẫn nộ thần sắc hừ lạnh, thanh âm hùng hậu cất lên:

- Chỉ là một cái Nguyên Anh kỳ nhỏ bé con kiến hôi mà thôi lại dám chặn đường đi của bản tôn hơn nữa còn ngước nhìn vào bản tôn thân thể. Vì vậy, ngươi hãy đi chết đi.

Dứt lời, con chân long này liền khẽ động thân thể muốn dùng uy áp từ bản thân để đè bẹp Vãng Sinh vì trong mặt nó Vãng Sinh bây giờ chỉ là một cái thực lực nhỏ yếu con kiến hôi mà thôi nhưng lại dám chặn đường đi của nó, tội đáng muôn chết. Nhưng còn chưa kịp dùng uy áp đè lên người Vãng Sinh thì bỗng nhiên trong lòng nó nhấc lên một trận cực kì khủng bố cảm giác áp bách cùng tử vong. Chỉ thấy tên nhân loại nó coi là kiến hôi muốn giết chết trước mặt này đang khẽ di động ánh mắt lên phía trên. Đột nhiên, Vãng Sinh ánh mắt va chạm vào ánh mắt con này Chân Long, một đạo khí tức vô cùng khủng bố, phô thiên cái địa như có thể phá Cửu Thiên, trấn Cửu U, áp sấp hư không Tiên Giới giáng lên người nó khiến thân nó xuất hiện lấy từng trận hàn khí, con chân long bị định trụ ở đó không thể di động thân thể được. Lúc này trong mắt nó chứa đầy hoảng sợ cùng kinh hãi chi ý, nó còn thấy trên thân thể nhân loại lúc trước kia nó coi là con kiến hôi đồng dạng bây giờ xuất hiện một cái màu kim sắc to lớn hư ảnh cự nhân cao hơn ngàn vạn trượng, nó xuyên phá bầu trời, chỉ nhìn thấy một phần ba thân thể của tôn này cự nhân là đang ngồi trên một cái kim sắc bảo tọa, quang thân hắn tỏa ra khí thế giống như một tôn Thiên Đế ở trên Thiên Đình đang hờ hững quét mắt xuống nhân gian nhìn xem chúng sinh vậy. Lúc này so sánh con chân long với cái này cự nhân hư ảnh thì chẳng khác gì một con giun đứng trước một đầu Thần Long cả, quả thật hết sức nhỏ bé.

Đoạn, tôn này cự nhân hư ảnh bỗng nhiên nâng tay lên một tóm về phía con chân long, nương theo một đạo này cự thủ thì có vô số linh khí tụ hợp lại tiến vào bên trong cự thủ khiến nó uy lực tỏa ra càng ngày càng kinh khủng rồi " phập " một tiếng tôn kia Chân long liền nằm gọn trong lòng bàn tay cự nhân hư ảnh đó không có chút phản kháng, thật ra đúng hơn là lúc cự thủ tới gần nó đã ngất đi vì không thể chịu được loại này to lớn áp lực.

Bắt được chân long về sau Vãng Sinh liền thu nó vào trong một tấm họa đồ rồi phất tay một cái cất họa đồ đi, tôn kia cự nhân hư ảnh cũng tiêu tan trong gió rồi hắn lại quay người lại bước lên một bước. Lúc này hắn đang đứng bên trên không trung của một cánh rừng rậm trong đó nhìn thấy hai cái thân ảnh một nam một nữ. Lúc này, thiếu niên đang cõng lấy thiếu nữ lên vai chạy về một cái hang động ngay tại đó. Bọn họ không ai khác chính là hai tên đệ tử cuối cùng của cái kia Thiên Cương Kiếm Tông, sau khi tông môn bị hủy diệt thiếu niên đã từng tuyệt vọng muốn tự kết liễu sinh mạng mình nhưng khi nhìn đến muội muội thì lại không nỡ bỏ cô ấy một mình trên cái thế gian này liền đành cõng theo sư muội mà đi tìm chỗ ở tạm. Mà trong mắt Vãng Sinh thì cái kia thiếu niên trên người đang tỏa ra một đạo kim sắc quang mang to lớn giống như một cái tiểu Thái Dương đồng dạng chiếu sáng khắp chung quanh. Nhìn một hồi hắn liền hít sâu một hơi rồi biến thành một đạo tàn ảnh đứng phía trước hai cái kia thiếu niên thiếu nữ. Mà khi thấy đột nhiên có người đứng chặn đường bản thân thì thiếu niên kia liền giật mình rồi trong đầu dâng lên một cảm giác bất an vì vậy thiếu niên cấp tốc lui về phía sau. Hắn đang có ý định chạy đi thì Vãng Sinh liền xuất thủ, chỉ thấy trong mắt trái của hắn bắn ra một đạo tử sắc lôi điện xuyên thủng trái tim của cái kia thiếu niên rồi lại bắn ra một đạo vào đầu của cái kia thiếu nữ khiến cô ta đầu lâu lập tức không còn nữa, máu từ cổ phun trào ra, thân thể ngã xuống mặt đất.

Thiếu niên thì đỡ hơn chỉ bị một lỗ thủng ở trước ngực rồi cũng ngã xuống tử vong tại chỗ trong chỗ vết thương cùng khóe miệng đang chảy ra lượng lớn tiên huyết, chỉ thấy vẻ mặt trước khi chết của thiếu niên có một tia không cam lòng nhưng phần lớn lại là được giải thoát chi sắc. Lúc này, đám quang hoa khí vận trên người của thiếu niên liền bắt đầu bay lên muốn tiêu tán trong không khí. Thấy vậy, Vãng Sinh liền nhanh chóng thi triển thủ đoạn hấp thu hết chỗ đó to lớn khí vận. Xong việc, thân hình hắn liền hóa thành một đạo tàn ảnh rồi tiêu tán trong không trung. Lúc hắn xuất hiện đã là đứng trước cái kia cửa đá động phủ nơi Phạm Thiên lão tổ tu luyện rồi.