Chương 2: Trăm Vạn Năm Chân Long

Sáng hôm sau, khi Triêu Dương Đông Thăng về sau bỗng nhiên chợt xuất hiện lấy một cảnh tượng vô cùng kinh dị kéo từ phía xa xa lại. Chỉ thấy, phía xa xa bỗng nhiên có hai đạo lưu quang một lam sắc một huyết sắc bay qua vòm trời, hai đạo lưu quang đó liên tục va chạm vào nhau tạo ra vô số hỏa quang cùng với kinh thiên hải lãng khuếch tán ra xung quanh ngàn vạn dặm sơn hà khiến cho vô số sinh linh đều sắc mặt trắng bệch mà ngã ngồi xuống đất, đại địa núi đồi đều bị đánh cho nát bấy, sông ngòi đều bị chẻ ra làm nhiều khúc, nước đều bốc hơi hết. Khí thế hai đạo lưu quang này ngày càng tăng vọt lên giống như hai tôn thần minh đang tại diệt thế đồng dạng, kinh khủng uy áp tán ra như có thể đem cả một vùng thiên địa này chấn nát bấy giống như.

Bỗng nhiên, bên trong đó truyền ra một tiếng hừ thanh âm rồi hai đạo lưu quang đó lấy tốc độ nhanh chóng tách ra, bay lơ lửng trên khung trời đứng đối lập nhau. Lúc này, mới có thể mơ hồ nhìn ra hai đạo này thân ảnh cư nhiên là hai cái nam tử tu sĩ. Người bên trái vận lấy một bộ lam sắc trường bào hai tay áo bào thêu lấy một đôi long phượng, hông đeo một khỏa lam sắc hồ lô, phía sau áo gài lấy một chuôi trường kiếm phát ra kinh hồn sát khí, phía trên vỏ kiếm điêu khắc lấy vô số hình thù quỷ dị khiến cho người khác nhìn vào có một cảm giác không rét mà run. Người bên phải thì thân mang một bộ chiến giáp màu ngân bạch như ẩn như hiện những đồ án kì lạ  , sau lưng áo choàng thêu lấy một con kì lân huyết sắc đang đứng ngửa đầu lên ngâm một tiếng như muốn xuyên thủng Cửu Thiên vậy. Tay phải hắn cầm lấy một chuôi huyết sắc trường kích dài tầm ba trượng, quanh thân điêu khắc lấy vô số đầu chân long đang cắn xé lẫn nhau, phần đầu kích thì có gắn lấy một viên ngọc đỏ như máu tỏa ra cực lớn âm lãnh khí tức khiến cho nam tử quanh thân phát ra không hiểu được khí tức âm trầm, lãnh khốc mà lại quỷ dị.

Hai người cứ yên lặng đứng nơi đó không ai nói gì, quanh thân hai người tỏa ra khủng bố sát khí khiến cho các tu sĩ nhỏ yếu ở bên trong ngàn dặm thiên địa này đều trán chảy đầy mồ hôi lạnh run lẩy bẩy quỳ rạp xuống đất. Bỗng nhiên, vị nam tử mặc lam sắc trường bào kia quát lên, thanh âm hùng hậu truyền ra bốn phía, nói:

- Khương Thiên, tên ma tu hỗn đảng nhà ngươi, lúc trước không phải đã kết thành minh hữu rồi kí hiệp ước sẽ chia đôi lợi ích cho hai bên khi hoàn thành xong nhiệm vụ bắt lấy cái trăm vạn năm Chân Long đó đâu. Thế mà hết lần này đến lần khác, ngươi lại dám phá hủy hiệp ước hai bên mà một mình cầm con Chân Long đó chạy trốn. Nếu không phải ta phản ứng nhanh một điểm thì có lẽ đã để tên khốn nhà ngươi kiếm được một khoản lớn tài nguyên rồi. Ngươi biết điều thì nhanh khoanh tay chịu trói, giao ra một nửa kia thành phẩm thì sẽ được bình yên. Không thì, từ nay về sau ngươi sẽ cùng toàn bộ Thiên Cương Kiếm Tông ta làm địch, tông môn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Nghe được câu nói này, tên nam tử tên Khương Thần kia cũng chỉ càng phát ra trận trận cuồng tiếu rồi nói:

- Phan Thượng Thi, ngươi đây là một tên trưởng lão của nhất lưu tông môn mà sao đầu óc lại ngu muội như vậy hả. Ta Khương Thần một khi đem cái này Chân Long toàn bộ đắp lên ta thân thể thì chẳng lẽ không thể đạp phá lấy cái tông môn của ngươi sao. Ngươi nên nhớ, đầu này Chân Long thế nhưng là một cái Đại Thừa Đỉnh Phong Chân Long, do bị trọng thương mà bị suy yếu nên ta với ngươi mới chỉ dùng nửa cái mạng đã bắt được. Nếu nó còn ở trạng thái đỉnh phong thì ngươi nghĩ ta và ngươi có thể chế ngự được nó sao. Có khi ngay cả tên tông chủ nhà ngươi cũng chẳng thể đấu lại nó vì hắn cũng chỉ là cái vừa bước vào ngưỡng cửa Đại Thừa mà thôi.

Nói hết câu này, Khương Thần liền nhanh chóng cầm lấy cây trường kích mà phóng thẳng tới phía của Phan Thượng Thi. Thấy vậy, Phan Thượng Thi liền đưa nhanh hữu thủ ra sau rút ra chuôi kia trường kiếm rồi xông về phía Khương Thần. Chỉ thấy trên bầu trời lúc này hai người đánh nhau vô cùng kịch liệt, quanh họ tỏa ra vô số đạo hỏa hoa do pháp bảo va chạm vào nhau bắn tung tóe đầu trời. Khuôn viên ngàn vạn dặm bị bọn họ đánh ra thành một đống đổ nát, không có một khí tức nào của sự sống. Sau vài canh giờ giao chiến,quanh thân hai người họ đều là các vết thương chồng chất, to nhỏ đều có. Hai người dồn dập thở đứng nhìn nhau. Bỗng nhiên, viên huyết ngọc trên lưỡi kích của Khương Thần bắn ra một đạo huyết sắc tia sáng bay nhanh hướng tới cái ót của Phan Khương Thị. Nhìn cảnh tượng này, đồng tử của Phan Khương Thị liền co rút lại rồi lấy tốc độ nhanh chóng mở ra nắp của cái lam sắc hồ lô gắn dưới hông hắn kia. Chỉ thấy, ở bên trong lam hồ lô bay ra một cái thanh kiếm khí dài mười trượng, nó tỏa ra phô thiên cái địa uy thế, như một thanh thần kiếm có thể chém nát đại địa, chia rẽ hư không vậy.

Nó lấy một cái tốc độ nhanh chóng mà bay ra đối chọi với màu máu tia sáng kia. Khi hai cái này đồ vật va chạm vào nhau thì liền phát ra một đợt phản chấn kinh khủng hất văng hai người nam tử bay ra trăm trượng có thừa khiến hai người sắc mặt đều trắng bệch mà phun ra một ngụm máu huyết. Hai cái kia đồ vật vẫn còn đang đối chọi lẫn nhau rồi bỗng nhiên cả hai đều sinh ra mờ ảo rồi vỡ tan biến mất. Tới bây giờ, đại chiến mới kết thúc.

Nhưng đúng lúc này, con Chân Long bị bắt đang nằm ở trong một cái giới chỉ của Khương Thần kia bỗng nhiên mở mắt ra, nó đôi mắt tỏa ra vô số phù văn soi sáng lấy toàn bộ không gian giới chỉ giống như một con thượng cổ thần thú tỏa ra uy nghiêm mà phẫn nộ khí thức của thần minh. Chỉ biết nó ngâm lên một tiếng chứa đựng cực khủng bố phẫn nộ rồi lao mạnh vào phiến không gian này như muốn phá giới chỉ mà xông ra ngoài vậy. Chỉ thấy không gian giới chỉ chấn động ngày càng kịch liệt rồi bắt đầu xuất hiện vô số vết rạn nứt rồi cuối cùng ầm một tiếng thật lớn. Chiếc giới chỉ kia liền ầm vang nát bấy hóa thành bột mịn bay trong gió. Chỉ thấy từ trên ngón tay Khương Thần xông ra một cái khủng bố mà to lớn thân ảnh Chân Long lao tới tận trời. Quanh thân nó tỏa ra phẫn nộ mà khủng bố sát phạt khí tức, nó bay lơ lửng trên trời, thân thể dài tới vạn dặm che khuất toàn bộ ánh sáng trên trời, khiến cho vô số sinh linh nhìn thấy tưởng đó là một cái Diệt Thế chi long. Nó mở ra cái miệng rộng bằng ngàn tòa cự nhạc mà ngâm lên một tiếng chấn động vô số sơn hà làm cho toàn bộ đều phá toái biến thành phế tích.

Bỗng nhiên, trong miệng nó phát ra một thanh âm quỷ dị tràn đầy phẫn nộ, nói rằng:

- Khốn khiếp hai tên tu sĩ nhân loại, nhân lúc bản tôn trọng thương rơi vào suy yếu kì mà dở thủ đoạn hút ta bắt vào không gian độc lập giới chỉ. Giờ thì hay rồi, hai tên các ngươi đều vì ta mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, vết thương chồng chất. Hay là để bản tôn tiễn các ngươi một đoạn trước đầu nhập Luân Hồi đi. Rồi sau đó khi ta khôi phục lại đỉnh phong thực lực sẽ tìm tới tông môn cùng thân nhân các ngươi rồi cũng cho bọn chúng đi bầu bạn với các ngươi dưới hoàng tuyền.

Nghe thấy giọng điệu này, hai người kia sắc mặt đều trắng bệch mà xụi lơ trên mặt đất. Bọn họ biết được hôm nay nhất định chính là tử kì của bản thân. Nhưng đây cũng thôi đi, đáng sợ hơn là nó sẽ tìm tông môn cùng thân nhân bọn họ mà đồ sát hết thảy.