Chương 68: Người đến không có ý tốt (1)

Trong điện Lâm Uyên, Quân Vô Tà đang vì Mặc Thiển Uyên bắt mạch, đã qua nhiều ngày điều trị, độc tố trên người Mặc Thiển Uyên dần dần bị thanh trừ, thân thể đã dần dần chuyển biến tốt.

Chợt nghe Nhị hoàng tử đến thăm, Mặc Thiển Uyên trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn.

"Lúc này lại đây, chắc không có chuyện gì tốt." Mặc Thiển Uyên cười lạnh nói.

Hắn cùng Mặc Huyền Phỉ quan hệ vẫn luôn không hòa hợp, mẫu thân hắn là Hoàng Hậu, còn mẫu thân Mặc Huyền Phỉ lại là Văn quý phi, lúc Hoàng Hậu ly thế, Văn quý phi ở trong hậu cung nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của lục cung, hoàng đế đối với nàng càng là sủng ái nhiều hơn, người đi trà lạnh, trái tim Mặc Thiển Uyên sớm đã băng giá.

Quân Vô Tà thu hồi tay đáp ở trên mạch hắn, "Thân thể ngươi đã tốt lên, có vài người sợ là đứng ngồi không yên."

Mặc Thiển Uyên không hề cố tình dấu diếm tình huống chính mình có chuyển biến tốt đẹp, điểm này cũng là Quân Vô Tà cố ý dặn dò.

Muốn soán vị, chỉ dựa vào một cái Thái tử ngu ngốc cùng Lân Vương phủ là không thành, Mặc Thiển Uyên cần thiết một lần nữa tạo danh vọng ở trong thần tử cùng bá tánh, mới có thể sau khi sự thành nước chảy thành sông bước lên vương vị.Điểm này Quân Vô Tà minh bạch, Mặc Thiển Uyên cũng minh bạch.

"Ta đảo mắt muốn nhìn, hắn có thể đối với cái Thái tử này của ta làm ra tới sự tình gì." Mặc Thiển Uyên ánh mắt âm lãnh, vị trí Thái tử của hắn tuy rằng lung lay sắp đổ, nhưng hoàng đế vì giữ thanh danh của chính mình, tuyệt đối sẽ không làm ra tới sự tình gì quá kích, ngay cả Mặc Huyền Phỉ cũng vì thanh danh cũng sẽ không dám trước mặt mọi người làm trò cùng hắn chống đối.

Không cần chờ lâu, rất nhanh Mặc Huyền Phỉ mang theo Bạch Vân Tiên đã tới.

Luận về dung mạo hay khí chất, Mặc Huyền Phỉ không thẹn với thanh danh tối cao của hoàng tử Thích Quốc, Bạch Vân Tiên bên cạnh hôm nay mặc một thân bạch y, giống như tiên tử, đem dung mạo nàng vốn rất thanh lệ càng thêm động lòng người, cũng biểu lộ sự cao ngạo vốn có.

"Hoàng huynh, nhiều ngày không gặp, khí sắc của ngươi khá hơn nhiều." Mặc Huyền Phỉ tiêu sái nhấc bước đi đến, khóe mắt khi thoáng nhìn thấy Quân Vô Tà, hơi sửng sốt.

Dung mạo Quân Vô Tà vốn là là nhất đẳng xuất sắc nhất, sở dĩ làm người cảm thấy không vui, tất cả đều là bởi vì tính tình của nàng. Ngày xưa ánh mắt Quân Vô Tà nhìn mình là tràn ngập nhiệt tình cùng hâm mộ, nhưng hiện giờ đôi mắt Quân Vô Tà rất lạnh lẽo, thậm chí không hề dừng lại trên người hắn chút nào.

Khí chất biến hóa, làm cho người ta cảm giác Quân Vô Tà thoát thai hoán cốt, trang dung nhan nghiêng nước nghiêng thành kia khí chất thanh lãnh giống như tuyết liên lớn lên trên đỉnh Tuyết Sơn, mỹ lệ, thánh khiết, lại cao không thể với tới như vậy.

Quân Vô Tà cũng là một thân bạch y, tùy ý ngồi dựa ở trên ghế, cặp con ngươi kia giống như thu thủy hơi buông xuống, nhìn quyển sách đang cầm trên tay, nửa điểm ý tứ ngẩng đầu lên cũng không có.

Hai vị nữ tử đồng dạng bạch y, đồng dạng lạnh lẽo, đồng dạng tuyệt sắc, chính là không biết vì sao, Mặc Huyền Phỉ thế nhưng cảm thấy, nhìn về phía Quân Vô Tà, Bạch Vân Tiên bên người tựa hồ không hề tuyệt sắc thanh lệ như vậy.

Quân Vô Tà lạnh nhạt, nhưng rất tự nhiên. Nàng một mình ngồi ở chỗ kia, đáy mắt không có vị trí bất luận kẻ nào, phảng phất trong phàm trần này hết thảy đều cùng nàng không quan hệ, nàng độc lập cùng thế gian, mắt lạnh nhìn xem trăm họ. So sánh, Bạch Vân Tiên lại làm người cảm thấy không tự nhiên như vậy. Nàng ta khẽ nhếch cằm cùng ánh mắt cao ngạo, đều để lộ ra một loại tư thái cao cao tại thượng, nhưng cố ý vì tư thái này, trước mặt hồn nhiên thiên thành của Quân Vô Tà, lại thấy có vẻ chẳng là cái gì cả.

Mặc Huyền Phỉ cảm thấy mình nhất định là điên rồi, vì sao hắn lại cảm thấy Quân Vô Tà so với Bạch Vân Tiên càng thêm động lòng người.

Không có khả năng! Này nhất định là ảo giác!!!

Mặc Huyền Phỉ tuyệt không sẽ thừa nhận, chính trong lòng mình thật sự sinh ra ý nghĩ như vậy.

"Làm phiền Nhị đệ quan tâm." Mặc Thiển Uyên không nóng không lạnh trả lời, "Không biết Nhị đệ hôm nay đến đây, có chuyện gì sao?"

"Bất quá là đến thăm hoàng huynh, nghe nói hoàng huynh gần đây thân thể có điều chuyển biến tốt đẹp, vì thế đệ cảm thấy cao hứng, đây là Ngọc Lộ Hoàn do Vân Tiên luyện chế, có thể bồi bổ thân thể, hy vọng hoàng huynh vui lòng nhận cho." Mặc Huyền Phỉ khách khí mở miệng, cùng Bạch Vân Tiên ở một bên ngồi xuống, đem một lọ đan dược đặt lên trên bàn.

Mặc Huyền Phỉ nói thật dễ nghe, chính là ân cần này không khỏi đến hơi chậm.

Quân Vô Tà buông đôi mắt xuống, không có hứng thú lãng phí thời gian cùng nhân vật như vậy.

Nếu trước đây, Mặc Thiển Uyên có lẽ sẽ bởi vì Đan dược của Bạch Vân Tiên mà tâm tình phập phồng, nhưng trong khoảng thời gian này, thân thể hắn được Quân Vô Tà điều trị, rõ ràng đang chuyển biến rất tốt đẹp, hiện giờ đừng nói đến Đan dược của Bạch Vân Tiên, liền tính là đan dược của sư phụ nàng luyện chế, chỉ sợ cũng không thể làm Mặc Thiển Uyên hiện lên nụ cười trên miệng.

Trong cảm nhận của Mặc Thiển Uyên, Quân Vô Tà mới là thần y đệ nhất trong lòng hắn."Vậy đa tạ." Mặc Thiển Uyên bất động thanh sắc đáp lời, lại cũng không có chủ động nhận lấy đan dược, chỉ là không mặn không nhạt đáp lời như vậy.

Sắc mặt của Mặc Huyền Phỉ có vẻ không tốt lắm, hắn theo bản năng nhìn về phía Bạch Vân Tiên, quả nhiên, Mặc Thiển Uyên chậm trễ, đã làm Bạch Vân Tiên có chút không vui.

"Thái tử chính là chướng mắt Ngọc Lộ Hoàn này?" Bạch Vân Tiên bỗng nhiên mở miệng, bộ dáng cao lãnh, không có chút nào bởi vì thân phận của đối phương là Thái tử mà có nửa điểm khiêm tốn.

Nàng là đệ tử tông chủ Khuynh Vân Tông, bất luận tới nơi nào, đều luôn được người tôn sùng, Đan dược trong tay nàng càng là người khác cầu đều cầu không được, nhưng tới Thích Quốc hoàng thành này rồi, nàng lại lặp đi lặp lại nhiều lần vấp phải trắc trở. Đầu tiên là Quân Vô Tà không cảm kích từ chối nàng ra tay trị liệu, sau lại ở Quỷ Thị tao ngộ với một cái lão nhân không biết điều, mà ngay cả dược của sư phụ nàng đều chướng mắt, liên tiếp chạm vào hai cái đinh, đã làm cao ngạo tự tôn của Bạch Vân Tiên thập phần bất mãn, hiện giờ Thái tử thế nhưng cũng không có ngoại lệ, giống như hoàn toàn thấy chướng mắt Ngọc Lộ Hoàn của nàng.

Điều này làm Bạch Vân Tiên không cách nào chịu đựng, tư chất về y thuật của nàng cực cao, nếu không cũng sẽ không được tông chủ thu làm đệ tử, bất luận là ở Khuynh Vân Tông hay là nơi nào khác, ai không đối với nàng về thiên y bách thuận, mang tôn sùng đầy người.

Hiện giờ, Quân Vô Tà cùng Mặc Thiển Uyên trước sau đều cho nàng một cái đinh mềm, thực sự làm tâm tư cao ngạo của nàng bị đâm xuống hai cái.

"Bạch cô nương sao lại nói lời này? Thân thể ta cũng không quá đáng ngại, bất quá là không muốn lãng phí bảo bối này thôi." Mặc Thiển Uyên ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu tình lại không có nửa điểm thành ý.

Bạch Vân Tiên cắn chặt răng, nàng không ngu, sẽ nhìn không ra Mặc Thiển Uyên là nói cho có lệ.

Mắt thấy sắc mặt của Bạch Vân Tiên càng ngày càng khó coi, Mặc Huyền Phỉ lập tức nói sang chuyện khác, "Hoàng huynh nhiều ngày nay hứng thú không tồi, chỉ là vì đệ là đệ đệ nên không thể không khuyên hoàng huynh, cùng người nào đó tiếp xúc quá mức thân mật cũng không phải là chuyện tốt gì, dù trang điểm hoàn mỹ như thế nào đi chăng nữa, chung quy vẫn là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, hoàng huynh chớ nên bị người mê hoặc." Ánh mắt của Mặc Huyền Phỉ lúc nói, tự nhiên mà dừng ở trên người Quân Vô Tà.

Từ khi hắn vào điện đến bây giờ, Quân Vô Tà ngay cả nửa con mắt đều không có liếc qua nhìn hắn một cái, cái này làm cho Mặc Huyền Phỉ có chút không vui.

Hắn không cần Quân Vô Tà là một chuyện, Quân Vô Tà mang tư thế một bộ kiêu căng lại là một chuyện khác.

Người luôn mang nội tâm có chút tuỳ tiện, lúc trước vị Quân Vô Tà kia đối với Mặc Huyền Phỉ tình thâm như biển, với tâm lưu luyến si mê, lại bị Mặc Huyền Phỉ để qua một bên không màng, thậm chí cảm giác chán ghét sâu sắc.