Chương 238: Vân Sơn (3)

Nên nói rằng là do vận khí của hắn tốt? Hay là gì đây?

Thời gian Khuynh Vân Tông cho bọn hắn khảo nghiệm là vô cùng hạn chế. Bởi thế mà bọn họ căn bản là không thể nắm chắc trong tay thời gian chính xác để mình có thể tìm ra loại dược thảo cần tìm. Mắt thấy Quân Vô Tà đã tìm được, bọn họ lập tức nổi lên tâm tư khác....

Tiểu quỷ trước mắt mặc quần áo bình thường, thoạt nhìn còn rất nghèo nàn, tất nhiên là người không có bối cảnh gia thế để dựa vào rồi.

Đối với một đám thiếu niên vô cùng bức thiết muốn gia nhập Khuynh Vân Tông mà nói, loại người thoạt nhìn trông có vẻ yếu đuối giống như Quân Vô Tà, thật sự là một mục tiêu tốt.

Khuynh Vân Tông chỉ nói là cần tìm ra dược thảo, nhưng cũng đâu có quy định rằng không thể ăn cắp cướp đoạt đâu.

"Tiểu quỷ, giao dược thảo trong tay mà ngươi vừa tìm được cho chúng ta mau! Dù sao thì ngươi cũng tìm ra nó một cách dễ dàng, tự mình tìm lại lần nữa là được rồi mà." Một thiếu niên không có ý tốt mà nhìn Quân Vô Tà, nói trắng ra luôn ý định muốn chiếm đoạt của người khác.

Thật ra, loại chuyện giống như thế này, thời điểm mỗi khi mở cửa núi hàng tháng đều sẽ phát sinh. Nếu như tuổi còn nhỏ mà tìm được thảo dược trước, lập tức sẽ dễ dàng bị người lớn tuổi hơn cướp đoạt.

Đối với sự việc này, đệ tử Khuynh Vân Tông cũng làm như không để ý, không nghe thấy. Trước Quân Vô Tà, đã có một số thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi bị người lớn tuổi hơn liên thủ cướp đoạt thảo dược tìm được. Thảo dược bị đoạt mất, cũng có nghĩa là ngay vòng thứ nhất, bọn họ đã bị đào thải, chỉ có thể nghẹn khuất dẹp đường hồi phủ, khó khăn có cơ hội bái nhập Khuynh Vân Tông mà lại bị người tước đoạt mất thôi....

Thật không may làm sao, thiếu niên nhỏ tuổi hơn, vũ lực kém không đủ thì chỉ có thể chấp nhận bị người mạnh mẽ hơn khác chiếm đoạt.

Hai kẻ trước mặt Quân Vô Tà, cũng đều là có tâm tư giống như thế.

Cũng không trách được vì sao bọn họ lại nhằm mục tiêu vào Quân Vô Tà.

Tuy rằng Quân Vô Tà mới mười bốn tuổi, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô nương. Mặc dù đã dịch dung thành bộ dáng thiếu niên, nhưng khung xương đặt ở nơi đó, so với tất cả những thiếu niên tiến đến bái sơn, cơ hồ là tìm không ra người nào nhỏ nhắn lanh lợi hơn nàng. Vốn đã nhỏ lại gầy, lại còn ăn mặc tầm thường, khiến cho không có bất luận người nào có cố kỵ gì. Không phải điều này đã khiến nàng trở thành dê béo trong mắt người khác hay sao?

Quân Vô Tà nhíu mày nhìn chằm chằm vào hai thiếu niên càn rỡ này, hơi nhướng mày lên.

Thật sự có người dám đoạt đồ của nàng?

Ngay trong nháy mắt khi Quân Vô Tà muốn mở miệng, một thân ảnh giống như tia chớp gào thét vọt tới trước mặt nàng. Trước khi nàng còn chưa kịp phản ứng, thân ảnh mảnh khảnh kia đã vươn tay về phía một thiếu niên trong đó, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, một tên đã bị quăng qua vai, vứt thiếu niên cướp bóc nửa đường bay đi ra ngoài!

"Đám vương bát đản các ngươi, chán sống sao?! Cư nhiên dám đánh cướp! Đừng khiến ta phải giết chết các ngươi!" Một người thiếu niên ăn mặc chắp vá hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng ở trước người Quân Vô Tà, chỉ vào thiếu niên bị rơi thất điên bát đảo và thiếu niên đang đứng một bên há hốc mồm nhìn xem, chửi ầm lên.

"..........." Biểu tình của Quân Vô Tà nháy mắt đóng băng.

Sau khi mắng xong, thiếu niên kia lập tức quay đầu lại, một gương mặt rất tinh xảo khác thường đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Quân Vô Tà.

"Ha ha, thật sự là quá trùng hợp. Cư nhiên lại gặp được ngươi ở chỗ này! Ngươi yên tâm, từ nay về sau ta sẽ che chở ngươi! Nếu như có người nào dám khi dễ ngươi, ta sẽ đánh cho bọn họ nở hoa đầy mặt!" Thiếu niên nhiệt tình tủm tỉm cười dào dạt nhìn Quân Vô Tà, toàn thân đều tản ra hơi thở quen thuộc.

Khóe miệng Quân Vô Tà hơi run rẩy, nhìn thiếu niên cực kỳ xa lạ trước mắt, tìm kiếm ở trong đầu lần nữa, cũng không tìm được ấn tượng nào về người này.

"Ngươi nhận sai người." Quân Vô Tà nói giọng lạnh lùng.

Thiếu niên kia hơi sửng sốt, tươi cười nhiệt tình trên mặt chuyển thành rối rắm, hắn gãi gãi đầu, có chút buồn khổ nhìn Quân Vô Tà. Rốt cuộc, giống như hắn đã nghĩ được điều gì, ngồi xổm thân mình xuống, chà tay trên mặt đất đầy bụi, nhanh chóng bôi lên mặt mình một hồi, thuận tay nhặt một nhánh cỏ dại treo lên ở khóe miệng, lại đứng trước mặt Quân Vô Tà lần nữa, nói: "Ngươi hãy cẩn thận ngẫm lại xem?"

-----------

Ta quay trở lại rồi đây!!!! Sau một khoảng thời gian ở ẩn...Ta đã đem Vô Tà tỷ trở lại!!!!!! <3