Hôm trước nhà ta mất điện cả ngày, chả thể đăng truyện. Hôm nay mới có chương mới đây nè!!
-------------------------
"Ngươi trừng ta cũng vô dụng, không phải ta ăn cây táo, rào cây sung, mà là các ngươi thật sự không phải là đối thủ của Quân Vô Tà." Bạch Vân Tiên dừng lại một chút, nghĩ rằng Tần Ngữ Yên lần này không phải nghi ngờ hẳn là phải chết. Vì thế, không hề có chút dấu diếm, lúc này mới tiết lộ ra sự thật, nói: "Nói thật cho ngươi biết nhé, độc trên người Mặc Huyền Phỉ chính là do Quân Vô Tà hạ. Hơn nữa, nàng cũng hạ cùng loại độc ấy ở trên người ta. Ngày đó, ta dẫn các ngươi tới nhìn xem Mặc Huyền Phỉ, chính là muốn biết ngươi và Khương Thần Thanh có thể phối chế ra giải dược hay không. Nếu như có thể, ta sẽ nói hết thảy mọi điều cho các ngươi."
"Đáng tiếc, các ngươi thật sự đã khiến cho ta phải quá thất vọng. Các ngươi căn bản là giải không giải được độc do Quân Vô Tà hạ, ta làm sao dám nói ra hết thảy những chuyện này với các ngươi? Sư tỷ, không phải ngươi luôn luôn tự xưng rằng y thuật của mình là trác tuyệt sao? Vì sao hiện giờ, ngay cả độc do một tiểu nha đầu hạ hạ mà cũng không giải được?" Bạch Vân Tiên giờ này khắc này rốt cuộc cũng có tâm tình nhoẻn miệng cười.
Người chết vì tiền chim chết vì mồi, người không vì mình, trời tru đất diệt.
Bất quá, nàng cũng chỉ vì muốn bảo toàn mạng sống của chính mình mà thôi.
Nghĩ ngày xưa Tần Ngữ Yên cao cao tại thượng, cũng bại dưới tay Quân Vô Tà, trong lòng Bạch Vân Tiên cũng nhiều thêm một tia vui sướng, đồng dạng, sự sợ hãi đối với Quân Vô Tà cũng càng thêm lớn.
Một thân y thuật ngay cả Khuynh Vân Tông cũng không thể so sánh, còn có một đám cường giả có thực lực cao thâm khó đoán như vậy. Hiện giờ, ngay cả khi Bạch Vân Tiên có một trăm lá gan, nàng cũng không dám đối nghịch cùng Quân Vô Tà. Nàng chỉ cầu mạng sống, trong lòng cũng không dám dâng lên nửa điểm hận ý.
Tần Ngữ Yên đau đớn không tài nào hé răng, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Bạch Vân Tiên, hận không thể cắn nuốt nàng vào bụng!
"Tiện...... nhân......" Nàng ta cắn răng, cố gắng từ trong miệng thốt ra một âm thanh nguyền rủa, nhưng Tần Ngữ Yên phải trả giá cho việc đó chính là nôn ra một ngụm máu tươi trên mặt đất.
"Sư tỷ, ta khuyên ngươi vẫn nên giữ lại một chút sức lực đi, Quân Vô Tà cũng sẽ không để ngươi chết dễ dàng như vậy đâu. Ta thấy độc mà nàng hạ cho ngươi, đó không phải là tác phẩm mà ngươi rất đắc ý hay sao?. Ngươi hẳn là biết rõ tác dụng của nó tốt hơn bất kỳ ai. Chỉ cần không ai động đến ngươi, qua mấy ngày ngươi cũng không chết được. Quân Vô Tà có lẽ tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng về đầu óc và thủ đoạn thì nàng lại là người cường đại nhất mà ta từng thấy. Ngươi nghĩ vì sao Thích Quốc bỗng nhiên lại thay đổi hoàng đế cơ chứ? Hết thảy này đều là một tay Quân Vô Tà lên kế hoạch. Tiền nhiệm quân vương Thích Quốc, hiện giờ vẫn còn đang bị nhốt ở trong địa lao hoàng cung, sống không bằng chết. Ngươi đối phó với nàng giống như thiếu nữ bình thường hơn mười tuổi, thật sự là đã quá ngây thơ rồi." Bạch Vân Tiên mở miệng không có ý tốt.
Ngày xưa, nàng đều luôn bị Tần Ngữ Yên đàn áp, hiện tại ở nơi này nàng đã tìm được cơ hội phản kích.
Mặc dù sự trả thù có hơi méo mó, nhưng cũng khiến cho Bạch Vân Tiên có một cảm giác mặc danh hài lòng.
Tần Ngữ Yên chỉ hận không thể làm thịt tên phản đồ Bạch Vân Tiên, nhưng sau khi nghe Bạch Vân Tiên nói xong, trái tim nàng ta lại rơi vào trong sợ hãi vô tận.
Những độc dược đó do nàng ta phối chế, ở trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không lấy tánh mạng người, nhưng lại có thể khiến người chịu sự đau khổ của cái gì gọi là sống không bằng chết.
Nàng ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, độc dược của mình, có một ngày sẽ báo ứng ở trên chính người mình.
Bạch Vân Tiên nói, chỉ sợ chính là thật sự.
Quân Vô Tà không dùng một đao để giết nàng ngay, không phải là vì muốn buông tha cho nàng, mà là muốn khiến cho nàng lâm vào trong thống khổ, tận lực tra tấn nàng mấy ngày mới có thể đạt được sự tử vong để giải thoát.
Hiện giờ, tử vong, đối Tần Ngữ Yên mà nói, đều trở thành một loại xa xỉ!
"Bạch.......Vân......Tiên......giết......giết............ ta....." Tần Ngữ Yên miệng đầy máu tươi, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Bạch Vân Tiên quét mắt liếc nàng ta một cái, vỗ vỗ ống tay áo nói: "Sư tỷ, ngươi phải cố gắng chịu đựng đi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra hay sao? Quân Vô Tà chính là đang báo thù cho Mặc Thiển Uyên."