Chương 216: Vả mặt lần bốn (2)

Chỉ trong nháy mắt, đại điện đã biến thành một mảnh hỗn loạn, các cung nhân đều cuộn tròn ở một góc phát ra những tiếng thét chói tai.

"Hừ? Muốn lên một lúc tất cả sao? Thật sự là quá tốt!" Đối mặt với sự vây công của mọi người, Túy Liên không có chút nào sợ hãi, ngược lại, còn nhiệt huyết sôi trào, uống sạch một hơi cạn ượu ngon trong hồ lô, Túy Liên phủi tay, vui sướng nói: "Tới! Đại gia ta hôm nay muốn giết một cách thống khoái!"

"Ta xem ngươi còn có thể càn rỡ tới khi nào! Làm thịt hắn!" Khương Thần Thanh khuôn mặt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi trừng to mắt nhìn Túy Liên, đời này kiếp này hắn còn chưa từng bị làm nhục qua như thế bao giờ, hắn nhất định phải nghiền nát xương thiếu niên này thành tro!

Đệ tử Khuynh Vân Tông cùng vài tên cường giả thanh linh bắt đầu triển khai công vây Túy Liên. Hắc thú nhân cơ hội này nhanh chóng thoát ra từ trong đám người. Hai gã cường giả thanh linh còn muốn ngăn trở đường đi của nó, nào ngờ thân hình Hắc thú tuy lớn nhưng hành động lại rất linh hoạt, ngay cả sợi lông của nó bọn họ cũng chưa sờ được thì Hắc thú đã chạy lướt qua!

Ngu ngốc, các ngươi cứ chậm rãi mà đánh nhau! Ta muốn đi cứu người trước cơ!

Hắc thú ngoe nguẩy cái đuôi, căn bản không có ý định sẽ dây dưa cùng với những người đó, nhắm thẳng tới mục tiêu của mình là Mặc Thiển Uyên!

Mà tên cường giả lam linh đã mang theo ba gã cường giả thanh linh đến trước mặt Quân Vô Tà, bọn họ đều nhìn ra được, tiểu nữ hài nhỏ tuổi này mới là người người chỉ huy cả nhóm. Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần làm thịt tiểu nha đầu này, bọn họ còn có rất nhiều thời gian để đối phó với thiếu niên và Hắc thú kia.

Tuy nhiên, bọn họ đã hoàn toàn quá xem nhẹ mỹ nam tử đứng ở phía sau Quân Vô Tà.

Khóe miệng Quân Vô Dược trước sau đều mang theo một nụ cười bình thản, nhìn bốn người gào thét lao đến, đỉnh chân mày hơi nhếch lên, ngay nháy mắt khi cường giả lam linhsắp động đến Quân Vô Tà, hắn duỗi một tay ra ôm lấy Quân Vô Tà vào trong lòng, thân ảnh thon dài phi lên giữa không trung, phiêu dật tiêu sái đến mức khôngthể nói nên lời.

"Tiểu Tà Nhi, không phải là tay dơ các ngươi có thể chạm vào." Quân Vô Dược nhai nụ cười tà mị, nhưng nụ cười lại không hề hiện lên trong mắt hắn.

Cường giả lam linh chộp vào không khí, trợn to mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ của Quân Vô Dược.

Đầu ngón tay Quân Vô Dược nhẹ búng, những hắc ảnh nhanh như tia chớp bay về phía trên mặt của bốn người kia!

Vừa rơi vào mặt của đám người đó, những hắc ảnh kia đột nhiên hành động, chúng chính là những hắc xà có chiều rộng chỉ bằng ngón tay! Những chiếc vảy trên người hắc xà hơi nhô lên, giống như lưỡi đao có tẩm chất kịch độc, vẽ ra từng vệt vết máu có màu đỏ sậm ở trên mặt bốn người. Sương mù màu đen không ngừng từ phân tán tản ra trên không trung, những tiếng kêu thảm thiết thê lương mạnh mẽ không ngừng tuôn ra từ trong miệng bốn gã cường giả!

Da thịt trên mặt giống như bị lửa đốt, đau đớn khó nhịn, sự đau nhức từ trên mặt dần dần lan tràn đến toàn thân!

"Xà này có độc! Mau dùng linh lực hộ thể!" Cường giả lam linh có phản ứng trước tiên, lập tức phóng xuất ra linh khí màu lam, bao vây toàn thân mình lại, ba người còn lại cũng học theo cùng làm giống nhau!

"Chút linh lực này, cũng muốn thoát khỏi Mặc Xà của ta?" Quân Vô Dược cười nhẹ một tiếng.

Bốn người đều tiết hết linh lực ra ngoài, cố gắng bảo vệ bản thân khỏi sự cuộc công kích của Mặc Xà đang không ngừng khuyến tán trên người. Tuy nhiên, những linh lực đó đều không có chút tác dụng đối với con rắn nhỏ kia. Rắn nhỏ linh hoạt có tốc độ cực kỳ nhanh, từ trên mặt bốn người trượt xuống dưới cổ áo, mà những nơi nó đi qua, đều lưu lại một chuỗi vết thương vô cùng nóng rát!

Linh lực căn bản không có chút tác dụng nào!

Đừng nói ba gã cường giả thanh linh kia, ngay cả cường giả lam linh, cũng đang bất lực thống khổ chịu đựng sự tra tấn của Mặc Xà.

Kích thước của Mặc Xà rất nhỏ, thân hình linh hoạt, không đợi bọn họ duỗi tay bắt lấy, nó đã hoàn toàn đi vào trong quần áo, trong thời gian chớp mắt, quần áo bốn người đã bị ướt sũng máu tươi, đau đớn đến nỗi không tài nào đứng thẳng được.

Mà người đã khởi xướng hết thảy này, lại đang ôm Quân Vô Tà, nụ cười dạt dào nhìn vào kiệt tác của chính mình.

---------------------

*Úi chà, anh nguy hiểm quá ^^!