Tần Ngữ yên gật gật đầu tỏ ý hài lòng. Bạch Vân Tiên như trút được gánh nặng, vội vàng thối lui sang một bên. Tần Ngữ yên lại ra hiệu bằng một ánh mắt với một đệ tử khác của Khuynh Vân Tông, người nọ lập tức đi đến bên người Mặc Thiển Uyên, nắm tóc của hắn, rồi kéo đầu Mặc Huyền Phỉ lên để nhìn thấy rõ rằng hắn đã chết trên xe lăn.
"Bệ hạ, đệ đệ ngươi đã chết, nếu ngươi không muốn bị giống như hắn, hãy sớm nói hết những điều chúng ta muốn biết." Tần Ngữ Yên không chút để ý mở miệng, Mặc Thiển Uyên cố chấp giữ miệng còn lâu hơn so với trong tưởng tượng của nàng. Nàng đã hạ độc dược cho hắn, cũng không phải là loại độc bình thường. Tuy rằng độc kia sẽ không lấy mạng người ngay lập tức, nhưng sẽ gây ra tổn thương kịch liệt tới lục phủ ngũ tạng của người bị hạ độc. Loại cảm giác đau đớn này, đủ để khiến người ta hận không thể tự kết liễu đời mình.
Nhưng cho dù như vậy, Mặc Thiển Uyên vẫn cắn răng chịu đựng, đến chết cũng không thèm mở miệng.
Điều này thật sự khiến Tần Ngữ Yên rất kinh ngạc.
Mặc Thiển Uyên gắt gao nhìn thi thể Mặc Huyền Phỉ, nhưng trong mắt lại không có một chút đau lòng và bi ai, chỉ có sự thống khoái.
Chỉ là hết thảy này, không phải là điều mà người Khuynh Vân Tông có thể biết đến.
"Xem ra bệ hạ chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ a." Tần Ngữ Yên than nhẹ một tiếng, ý bảo đệ tử kia nâng Mặc Thiển Uyên lên, "Mọi người đều nói tay đứt ruột xót. Khương thúc thúc, làm phiền ngươi giúp ta xác minh một chút."
Khương Thần Thanh đứng dậy, đi tới trước mặt Mặc Thiển Uyên, túm lấy cánh tay không có lực của hắn, hai ngón tay kẹp vào đầu ngón tay út bên phải của Mặc Thiển Uyên, đột nhiên phát lực!
"A!" Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng khắp đại điện.
Ngón tay út của Mặc Thiển Uyên, bắt đầu bị Khương Thần Thanh bóp nát từng chút từng chút một, thịt nát lẫn với máu tươi rơi ra đầy đất. Các cung nhân đứng tránh ở một bên nhìn xem mà choáng váng, bọn họ chỉ có thể run rẩy ôm nhau, hoảng sợ nhìn hoàng đế của mình đang gặp tai ương ngập đầu.
Nếu như sớm nghe Quân Vô Tà... nếu như sớm nghe Quân Vô Tà...... hết thảy này đều sẽ không thể phát sinh
"Đau không?" Tần Ngữ Yên lại cười mở miệng, nụ cười dịu dàng kia lại tràn đầy sự tàn nhẫn.
Ngón út của Mặc Thiển Uyên đã hoàn toàn bị bóp nát, đau đớn xuyên tim khiến môi lưỡi hắn trắng bệch. Hắn không biết, đến tột cùng mình còn phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn, mới có thể kết thúc hết thảy này.......
"Tiếp tục." Tần Ngữ Yên mỉm cười và nói ra những lời tàn nhẫn cực điểm.
Ngay thời điểm Khương Thần Thanh chuẩn bị tiếp tục dụng hình đối với Mặc Thiển Uyên, cửa đại điện đang đóng chặt đột nhiên bị một luồng lực đạo mạnh mẽ mở ra!
Một mỹ thiếu niên cả người tắm máu, uy phong lẫm lẫm cưỡi trên lưng Hắc thú, xâm nhập vào bên trong đại điện!
"Rống!" Hắc thú phát ra tiếng gầm rung trời!
Từ khi mèo đen cắn nuốt Hoàng Kim Cự Sư, nó có thể phát ra tiếng gầm của Hoàng Kim Cự Sư, thanh âm kia, khí phách hơn nhiều so với tiếng miêu miêu miêu của mèo!
"Người nào!" Khương Thần Thanh lập tức ném Mặc Thiển Uyên xuống và đứng thẳng thân mình, trừng mắt nhìn một người một thú vừa mới xâm nhập.
"Những lời này, hẳn là ta hỏi các ngươi mới đúng." Giọng nói lạnh lẽo bất chợt vang lên, cánh cửa đại điện ở bên ngoài rộng mở, không biết từ khi nào đã có thêm hai giọng nói. Khuôn mặt lạnh lùng của Quân Vô Tà nhìn chằm chằm vào mọi người trong đại điện. Khóe miệng Quân Vô Dược mỉm cười, lặng yên đứng ở phía sau nàng.
"Các ngươi tính là thứ gì, sao lại dám làm bậy ở Thích Quốc?" Ánh mắt Quân Vô Tà xẹt qua người Mặc Thiển Uyên đang nằm trên mặt đất, đôi lông mày đẹp lập tức nhíu lại.
Đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân, cho dù nàng muốn giáo huấn Mặc Thiển Uyên một chút, nhưng rốt cuộc nàng đã xem nhẹ sự ngoan độc của Khuynh Vân Tông.
"Vô Tà......" Mặc Thiển Uyên với sắc mặt trắng bệch, khoảnh khắc vừa nhìn thấy Quân Vô Tà xuất hiện, đau đớn trên người phảng phất đều biến mất ở trong khoảnh khắc đó. Hắn cố hết sức khẽ động khóe miệng, nở một nụ cười yên tâm.
Rốt cuộc, nàng đã tới......
-------------------------
*Aaaaaaa...Chương sau chắc chắn là vô cùng sảng a~