Edit: Diệp Lưu Nhiên
Khoé miệng hơi giương hiện lên một tia ý cười, cửa phòng Mộ Khinh Ca đã bị người gõ vang.
"Vào đi." Thu liễm biểu tình, Mộ Khinh Ca ở trong phòng khoanh chân lên giường nói.
Cửa phòng bị mở ra, tiến vào là Mặc Dương.
Hắn đi tới trước mặt Mộ Khinh Ca, vén lên ống tay áo của mình. Cánh tay trơn bóng, khiến trong mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời.
Hôm qua, trên cánh tay lưu lại vết sẹo dữ tợn kia, giờ phút này đã tìm không thấy bất luận tung tích gì.
Mặc Dương buông tay áo xuống, đối với Mộ Khinh Ca nói: "Dựa theo tiểu tước gia phân phó, thuộc hạ chưa từng bôi dược lên miệng vết thương. Nhưng vừa rồi, sau khi thuộc hạ dừng tu luyện, lại phát hiện miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại. Mà độc tố trong cơ thể trừ bỏ phát tác lúc ban đầu, sau đó cũng dần dần biến mất."
Một đêm sao?
Mộ Khinh Ca rũ mắt, trong lòng tính toán.
Lúc trước nàng cùng Bắc Minh lão nhân kích đấu, bị trọng thương như vậy, bất quá chỉ trong khoảnh khắc liền khôi phục như ban đầu. Mà chút vết thương kia của Mặc Dương lại cần một đêm.
"Còn những người khác?" Mộ Khinh Ca nâng mắt hỏi.
"Bọn họ đều giống thuộc hạ." Mặc Dương thành thật trả lời. Nhưng trong lòng hắn đã suy đoán được gì.
'Xem ra, chuyện này cùng với nồng độ của dược cải tạo gien có liên quan.' Mộ Khinh Ca trong lòng cho ra kết luận. Nàng đối với Mặc Dương nói: "Loại dược này không chỉ cải tạo thể chất và thiên phú của các ngươi, còn có thể có được năng lực tự lành và năng lực giải độc nhất định, cái này đối với các ngươi cũng là một loại bảo đảm." Có thể nói, chỉ cần đối phương không đem thân vệ của nàng một đao mất mạng, cho dù họ bị trọng thương, cũng có khả năng khép lại, hơn nữa không hề di chứng.
Chính tai nghe được Mộ Khinh Ca nói, Mặc Dương luôn luôn bình tĩnh lý trí, cũng lộ ra thần sắc kích động.
Mộ Khinh Ca đối hắn nói: "Đem chuyện này nói cho mọi người, sau đó an tâm tu luyện. Đừng quên, hai tháng sau, còn có một cuộc tỷ thí đang chờ chúng ta."
Mặc Dương mang theo kích động lui ra, lúc gần đi, cái nhìn nhìn về phía Mộ Khinh Ca tràn ngập cảm kích.
Hắn có thể dự đoán được phản ứng của những người khác sau khi biết chuyện này, cải biến bọn họ chính là Mộ Khinh Ca, từ đây, tính mạng của bọn họ cũng sẽ là của Mộ Khinh Ca!
Thời gian hai tháng, thoáng cái đã qua.
Một tháng trước, Mộ Khinh Ca phái Mặc Dương mang theo vài người, đem vũ khí định chế (đặt theo yêu cầu) tốt toàn bộ lấy về.
Tại trước mặt mọi người, nàng đem những bộ linh kiện kỳ ảo kia tiến hành lắp rắp, y hệt ảo thuật, biến ra bốn kiện vũ khí.
Một kiện, là ưng trảo có thể co rút tùy ý.
Một kiện, là ám tiễn.
Một kiện, là quân đao bỏ thêm nhiều công năng.
Kiện cuối cùng, là giấu bên trong cạnh hai chân, thanh dao găm có rãnh ba lăng.
Những trang bị này, đề cao sức chiến đấu mọi người. Cũng để cho ánh mắt bọn họ nhìn Mộ Khinh Ca càng ngày càng bội phục, thậm chí sùng bái.
Bỏ ra một ngày, học lắp rắp và tháo dỡ, Mộ Khinh Ca liền bắt đầu huấn luyện bọn họ phối hợp cùng những vũ khí này, đồng thời đốc thúc bọn họ tu luyện võ đạo.
Ngắn ngủn hai tháng, đám người kia đã có hơn nửa tiến nhập vào hoàng cảnh, còn lại một nửa, tuyệt đại bộ phận đều đang ở chanh cảnh đỉnh phong, tùy thời có thể tiến vào hoàng cảnh.
Hoàng cảnh, trong Mộ gia quân, đã xem như tồn tại trên đỉnh.
Trên cơ bản trừ bỏ mấy vị phó tướng là lục cảnh, các đám binh sĩ khác đều là xích cảnh chanh cảnh. Mà trong đó, xích cảnh chiếm nhiều nhất.
Mộ gia quân, khiến người sợ hãi không phải là tu vi cá nhân, mà là lực ngưng tụ đáng sợ của bọn hắn, còn có tinh thần không sợ chết.
Một cao thủ siêu cấp lam cảnh, một mình đối mặt với Mộ gia quân như tường đồng vách sắt, cũng chỉ có thể chạy trối chết, không dám tái chiến.
Màn đêm buông xuống, Mộ Khinh Ca mặc y phục dạ hành, dẫn theo năm trăm đội thân vệ đứng trên đỉnh núi, phía xa, chính là doanh địa Mộ gia quân.
Năm trăm người, ăn mặc y phục dạ hành, trên người trang bị vũ khí Mộ Khinh Ca chuẩn bị, trầm mặc không nói.
Trông về phía xa xa quân doanh nghiêm mật canh gác dưới núi, Mộ Khinh Ca câu môi cười cười.
Lúc này, nàng khó được không mặc hồng y, nhưng dưới bóng đêm, nàng vẫn như cũ tuyệt mỹ yêu dã như anh túc. Gió đêm, thổi bay sợi tóc nàng, lướt qua gò má, sâu trong con mắt thấu triệt, cất giấu hưng phấn muốn thử.
Tựa hồ, nàng lại trở về thời đại nàng quen thuộc kia, làm chuyện nàng quen thuộc.
Nàng trầm giọng nói: "Dưới núi, chính là quân doanh Mộ gia quân. Nhiệm vụ của các ngươi, chính là bắt hết tất cả người trong trại, nhổ xuống soái kỳ."
Trả lời nàng chính là một mảnh trầm mặc.
Nàng nhìn qua quân doanh, câu môi cười nhạt. Nàng cùng Mộ Hùng ước định, là hôm nay. Chỉ sợ, người trong quân doanh đều cho rằng chân chính đối kháng là sau hừng đông. Nhưng, qua giờ Tý chính là một ngày mới, ai quy định nàng không thể ở giờ Dần sau giờ Tý, hành động vào lúc con người mệt mỏi nhất?
Năm trăm người khiêu chiến hơn chín ngàn người, nàng mới không ngốc đi chính diện đối kháng.
"Nhớ kỹ ta giao đồ vật cho các ngươi, đừng làm bổn tước gia thất vọng! Đi thôi." Mộ Khinh Ca cặp môi đỏ mọng yêu dã, trong bóng đêm câu dẫn ra.
Theo lời nàng vừa dứt. Năm trăm ảnh tử sau lưng, đồng loạt lao xuống núi, mục tiêu - Mộ gia quân doanh.
Bóng người màu đen, dung nhập vào bóng đêm, như tinh linh ám sắc hướng phía doanh trại Mộ gia quân.
Dưới núi, Mộ gia quân doanh.
Trong trướng, ánh nến sáng ngời.
Mấy vị phó tướng, ngồi vây quanh trong đó, trên bàn tròn bày một đĩa đậu phộng, còn có một chút thịt. Trong quân doanh không cho uống rượu, mấy người sẽ không vi phạm, chỉ dùng nước trà thay thế.
Xem bọn hắn một thân võ trang, lại thần tình buông lỏng, thật sự có chút mâu thuẫn.
Một người phó quan trong đó đứng lên, rót đầy trà cho những vị phó quan khác lớn tuổi hơn chút. Cười nói: "Cũng không biết lão tướng quân nghĩ như thế nào, thế mà lại phụng bồi đáp ứng tiểu tước gia làm ẩu. Không nói đến năm trăm binh lực trong tay tiểu tước gia vốn không phải là tinh anh trong doanh gì, coi như năm trăm người này đều là cao thủ đứng đầu trong quân, muốn xâm nhập vào quân doanh rút soái kỳ, chính là ý nghĩ hão huyền a."
Hắn vừa nói xong, lập tức có người gật đầu phụ hoạ: "Không sai, chúng ta mang binh đánh giặc cả đời. Lấy ít thắng nhiều đã thử qua, nhưng binh lực cách xa lớn như vậy, còn muốn thủ thắng, căn bản là người si nói mộng."
Một vị phó tướng khác cười hắc hắc, nói thẳng: "Nếu chỉ có vậy có thể làm tiểu tước gia thắng, không cần lão tướng quân phạt ta, ta cũng không xứng lại tiếp tục mang binh."
"Lão tướng quân đúng là, cho phép tiểu tước gia hồ đồ. Năm trăm người này, nếu dựa theo như lúc trước nói, giao cho Hùng tướng quân huấn luyện, còn có chút đáng xem. Kết quả lại bị tiểu tước gia mang đi, còn đồng ý một cái trận đấu vớ vẩn như vậy. Hừ." Cái vị phó tướng mở miệng này, ngữ khí rất là bất mãn. Tựa hồ, nếu không phải trở ngại Mộ Hùng, lời nói trong miệng hắn sẽ càng thêm khó nghe.
Kỳ thật, trong lòng ai không phải nghĩ như vậy?
Mộ Khinh Ca luyện binh? Còn muốn dùng năm trăm người đối kháng tiếp cận vạn quân bọn hắn?
Nói đùa gì vậy?!
Trong lòng mấy người đều khinh thường. Chỉ bởi vì nguyên nhân Mộ Hùng, mới có thể vẫn luôn chịu đựng không nói. Lúc này, bọn họ vô vùng hy vọng thi đấu kết thúc, chứng kiến bộ dạng Mộ Khinh Ca bị thua.