Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, cũng không nhiều lời.
Tần Diệc Liên tự nhiên kéo lấy cánh tay Mộ Khinh Ca, bĩu môi nói: "Tiểu ca ca, lần trước Liên Liên qua sinh nhật, muốn mời tiểu ca ca vào cung, kết quả huynh không có đây, Liên Liên rất thất vọng."
Thì ra lần trước là sinh nhật tiểu công chúa. Mộ Khinh Ca nhướng mày, đối với cặp mắt to thuần tịnh ngập nước kia, cười nói: "Hôm nay ta vừa mới trở về. Nếu đã bỏ lỡ sinh nhật công chúa, vậy hôm nay ta bổ sung quà sinh nhật cho muội, thế nào?"
Tần Diệc Liên trong mắt sáng ngời, không hề che giấu chút nào tâm tình vui vẻ, kích động nói: "Tốt lắm! Liên Liên khó được xuất cung, không bằng tiểu ca ca bồi Liên Liên chơi một ngày, coi như là đền bù sinh nhật cho Liên Liên."
Mộ Khinh Ca suy nghĩ, liền đáp ứng.
Nói thật, để cho nàng đi mua quà sinh nhật, nàng thật đúng là một chút kinh nghiệm cũng không có.
Thấy Mộ Khinh Ca đáp ứng, Tần Diệc Liên liền kéo nàng rời đi, liền Mộ phủ đều không có ý định tiến vào. Thiệu mập mạp bị bỏ quên đối với Hiền Vương ngượng ngùng cười cười, càng đi theo sát.
Tần Cẩn Thần đứng tại nguyên chỗ, nhìn không phải là bóng lưng Vĩnh Hoan công chúa, mà là hồng y thiếu niên dắt tay cùng nàng.
Đôi mắt bình tĩnh chợt động một chút, cất bước điềm tĩnh đi theo.
Thị vệ và cung nữ mang đến cũng chỉ có thể bỏ lại xe ngựa, bảo trì khoảng cách theo sau vài vị chủ tử.
Trên đường, Tần Diệc Liên giống như chim nhỏ, vẻ mặt hiếu kỳ cùng hưng phấn. Mộ Khinh Ca nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Công chúa và Hiền Vương quan hệ rất tốt?"
Tần Diệc Liên quay người, không thuận theo nói: "Tiểu ca ca gọi ta là Liên Liên, không nên gọi ta là công chúa."
Mộ Khinh Ca sửng sốt, thấy trên khuôn mặt bánh bao tràn đầy nghiêm túc, liền buồn cười gật đầu.
Tần Diệc Liên mới bắt đầu vui vẻ lên, đối với Mộ Khinh Ca nói: "Thần ca ca thực đáng thương, vừa mới sinh ra mẫu phi liền qua đời. Thân thể huynh ấy lại rất yếu, thường xuyên sinh bệnh, phụ hoàng cũng không thích. Sau này, mẫu phi ta liền đem huynh ấy nhận về nuôi dưỡng, lại về sau ta sinh ra, Thần ca ca liền giống như huynh trưởng cùng một mẫu thân của ta."
Công chúa nhỏ, khiến cho trong đầu Mộ Khinh Ca hiện lên cung yến ngày ấy, có một vị phi tử trong đó tham dự cùng Tần hoàng, thanh nhã thoát tục như mây, an tĩnh vô tranh.
Mộ Khinh Ca biết đó là Vân phi, là mẫu thân của Vĩnh Hoan công chúa.
Mà theo như lời của tiểu công chúa, Vân phi liền tựa như dưỡng mẫu của Hiền Vương Tần Cẩn Thần.
Khó trách hai người này quan hệ thân cận.
"Oa! Những cái diều đó so với cung nữ làm đẹp hơn nhiều!" Tần Diệc Liên bị một cái sạp hàng bán diều màu sắc rực rỡ hấp dẫn, tức khắc chạy qua.
Mộ Khinh Ca cho Thiệu mập mạp một cái ánh mắt, người sau vội vàng theo tới phòng ngừa Tần Diệc Liên bị va đụng.
Có hoàn khố nổi danh Lạc Đô bảo hộ, ai sẽ đui mù đụng vào?
"Liên Liên rất khó có thể xuất cung, lần này vì tới gặp ngươi, nàng đã cầu xin mẫu phi rất lâu. Nếu làm chậm trễ chuyện của ngươi, ta thay nàng nói tiếng xin lỗi." Đột nhiên, thanh âm Tần Cẩn Thần xuất hiện bên tai Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn lại, nhìn đôi mắt bình tĩnh kia, nói: "Không sao, ta rất yêu thích Liên Liên. Nàng rất đáng yêu, cũng rất đơn thuần."
Tần Cẩn Thần tán đồng nhẹ gật đầu, cùng Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tần Diệc Liên đang mặc cả cùng dân thường: "Muội ấy tinh khiết giống như tờ giấy trắng, không biết là may mắn hay bất hạnh."
"Lời này của Hiền Vương không khỏi có chút bi quan." Mộ Khinh Ca nhíu mày nhìn phía hắn.
Lúc trước, nàng đã cảm thấy nam nhân này bị sầu bi bao bọc, hiện tại tiếp xúc gần, loại cảm giác này càng mãnh liệt.
"Bi quan sao?" Tần Cẩn Thần cười nhạt một tiếng, hắn chuyển mắt, đối mặt Mộ Khinh Ca. Con ngươi bình tĩnh kia dường như đang muốn nói gì, nhưng rồi lại cái gì cũng không nói.
Nam nhân này...
Mộ Khinh Ca hơi hơi nhíu mày, thu hồi ánh mắt.
Lúc này, tiểu công chúa đã chọn xong con diều mong muốn, hoan hỉ chạy về, đối với Mộ Khinh Ca nói: "Tiểu ca ca, chúng ta chơi diều đi."
Tiếp theo, lại nhìn về phía Tần Cẩn Thần: "Thần ca ca chúng ta cùng đi được không?"
Tần Cẩn Thần không hề do dự gật đầu, Mộ Khinh Ca tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Chỉ là, nàng âm thầm cùng Thiệu mập mạp trao đổi ánh mắt. Xem ra, chuyện vốn cần xử lý, phải chờ tới tối sau khi đưa tiễn tiểu công chúa.
Một đoàn người đi tới bụi cỏ, nơi này người không nhiều lắm, vừa lúc thích hợp thân phận đặc thù của bọn họ.
Ra khỏi phiên chợ dòng người đông đúc, bọn thị vệ âm thầm bảo hộ Vĩnh Hoan công chúa âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lần đầu tiên cảm thấy hai đại hoàn khố Lạc Đô khá tốt.
"Tiểu ca ca, huynh giúp Liên Liên cầm diều, ta đến thả được không?" Tần Diệc Dao đối với Mộ Khinh Ca nói.
Mộ Khinh Ca vui vẻ gật đầu.
Tuy rằng nàng không có chơi thả diều. Nhưng muốn đem con diều này cất cánh chắc cũng không khó khăn lắm.
Đứng ở nguyên chỗ, Mộ Khinh Ca nghe theo Tần Diệc Liên chỉ huy, đôi tay cầm một đầu diều hình hồ điệp để trước ngực. Tần Diệc Liên cầm dây, nhấc vạt áo hướng nơi xa chạy đi.
Chạy một hồi, nàng quay người thấy Mộ Khinh Ca còn cầm con diều đứng tại chỗ, liền hô lớn: "Tiểu ca ca, huynh sao còn không buông tay a!"
Ách?
Mộ Khinh Ca theo bản năng buông lỏng tay, con diều hình bướm rực rỡ trực tiếp rơi vào bụi cỏ.
Quýnh!
Khoé miệng Mộ Khinh Ca khẽ co rút, khom người nhặt diều lên, đối với Tần Diệc Liên xa xa đang ôm bụng cười không ngừng nói: "Liên Liên, chúng ta lại thử một lần."
Tần Diệc Liên mạnh gật đầu, thu dây chạy về.
Lúc này, nàng nghiêm túc hướng Mộ Khinh Ca giải thích khi nào thì thích hợp thả diều bay nhất, mà người sau cũng vẻ mặt nghiêm túc nghe.
Bộ dáng chuyên chú kia, khiến Tần Cẩn Thần đứng một bên xem đến mê, trong mắt dường như chỉ còn lại hồng y yêu dã kia.
Sau khi hiểu cách thả diều, Mộ Khinh Ca tin tưởng mười phần chuẩn bị lại thử một lần.
Tần Diệc Liên lại lần nữa chạy đi, mà Mộ Khinh Ca tức thì cảm thụ con diều trong tay đã chịu sức gió. Lúc chuẩn bị tới điểm giới hạn, đem nó thả bay...
Phác!
Một con thải điệp màu sắc hoa mỹ, nhẹ nhàng dựng lên, càng lên càng cao, bay vào trên bầu trời.
"Úc! Úc! Thành công!" Tần Diệc Liên vui vẻ đứng tại chỗ giơ chân, không ngừng hướng Mộ Khinh Ca vẫy tay.
Trên khuôn mặt Mộ Khinh Ca cũng nổi lên ý cười, bị tiểu công chúa này lây nhiễm, nàng cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, quên hết tất thảy thế tục phân tranh.