Chương 80: Mộ Khinh Ca cuồng vả mặt (2)

Edit: Diệp Lưu Nhiên


Một đêm, vội vàng qua.

Sắc trời không rõ, Tần Cẩn Hạo liền vào hoàng cung, thỉnh an mẫu phi mình.

Sau khi nhìn thấy Khương quý phi phong quang hậu cung, hắn đem chuyện Tịch Nguyệt đến tìm mình, nói rõ ngọn ngành đầu đuôi.

Khương quý phi bình tĩnh nghe xong, sau mới hơi nhíu mày nói: "Hạo nhi, ta để con trước cùng Mộ phủ đánh quan hệ tốt, thuận tiện con về sau tiếp chưởng Mộ gia quân. Nhưng con lại để cho Bạch Tịch Nguyệt kia châm ngòi ly gián quan hệ gia tôn Mộ phủ, còn nói cho nàng ta tâm tư phụ hoàng con... Là có dụng ý gì?"

Tần Cẩn Hạo cười cười, trong ánh mắt tự phụ mang theo thắng lợi nắm chắc: "Mẫu phi người có chỗ không biết. Từ khi Mộ Khinh Ca từ hoang nguyên Lạc Nhật trở về, trở nên không giống như trước. Trước kia hắn như ruồi bọ vây quanh nhi thần, đuổi cũng không đi. Mà bây giờ, hắn lại xa cách nhi thần, thậm chí cùng hoàng muội qua lại. Con muốn Bạch Tịch Nguyệt làm như thế, chính là muốn chờ quan hệ Mộ Khinh Ca và Mộ Hùng căng thẳng, đối với hắn quan tâm nhiều một chút, khiến hắn giống như trước kia, xem nhi thần là chỗ dựa vào, lấy được hoàn toàn tin cậy của hắn. Về phần nói cho Bạch Tịch Nguyệt tâm tư phụ hoàng..."

Dừng một chút, hắn châm chọc cười lạnh nói: "Nữ nhân kia, uổng có dã tâm, lại hết sức ngu xuẩn, còn tự cho là mình vô cùng thông minh. Nàng ta vốn lòng mang bất mãn với Mộ phủ, hôm nay lại đánh chủ ý lên người ta, nếu không hảo hảo lợi dụng một phen, chẳng phải đáng tiếc."

Khương quý phi nhẹ gật đầu: "Nếu trong lòng nàng ta đối với Mộ phủ có bất mãn, nói cho nàng biết tâm tư phụ hoàng con, ngược lại cũng không tệ. Có thể khiến cho nàng ta nhanh đứng ở trận doanh chúng ta."

Trầm mặc một lát, nàng lại nói: "Có ám cờ là nàng ta, đối Mộ phủ, chúng ta liền chiếm tiên cơ. Con phải hảo hảo nắm chắc, không thể xảy ra sai lầm. Về phần Dao nhi bên kia, nàng cùng Mộ Khinh Ca thân cận, phần lớn là thái hậu phân phó, con không cần lo lắng. Dao nhi là thiên chi kiêu nữ, làm sao sẽ thích được tên phế vật Mộ Khinh Ca kia?"

Phế vật sao?

Tần Cẩn Hạo trong lòng có chút nghi vấn.

Mộ Khinh Ca ở Thú Liệp tràng cư nhiên bắn ra tuyệt kỹ cửu tinh liên châu, tin tức này đã truyền tới tai hắn. Hắn không quá tin tưởng, một phế vật thật sự có thể làm được.

Ấn tượng dĩ vãng, đã ăn sâu bén rễ trong lòng Tần Cẩn Hạo. Hắn vẫn là đem nghi vấn này coi thành trùng hợp, tạm thời buông xuống.

Đông cung

Sắc trời vừa sáng, trong cung điện huy hoàng liền truyền đến thanh âm nghiền nát liên tục không ngừng.

Ngay sau đó, ba bốn nữ tử y phục không đủ che thân, vội vàng từ trong điện chạy ra, tựa như sợ chậm một bước, liền sẽ bỏ mạng.

Theo nữ tử cuối cùng chạy ra khỏi điện, sau lưng nàng bay tới một cái chén sứ, trực tiếp đánh trúng vào bắp chân nàng.

Bị đau kêu ra tiếng, nàng té nhào xuống đất, bàn chân đã máu tươi đầm đìa, chén sứ cũng rơi vỡ đầy đất.

"Còn không mau đem nàng ta đỡ đi?" Một vị thái giám cạnh cửa vội vàng chỉ huy cung nữ khác kéo nữ tử bị thương ra khỏi đại điện.

Tiếp theo, lại vẫy tay gọi tới cung nữ thái giám khác, rất nhanh thanh lý một mảnh hỗn độn.

Mỗi người trong Đông Cung, đều nơm nớp lo sợ, sợ xui xẻo kế tiếp chính là mình.

Ngay tại lúc Đông cung đang một mảnh bận rộn, Tần quốc Hoàng hậu, Hàn thị mang theo cung nhân của mình vào Đông cung.

Mới bước lên bậc thang cung điện, nàng liền thấy được hỗn loạn còn chưa thu thập sạch sẽ. Không vui nhíu mày lại, nàng ngăn cản những người khác đi theo, một mình bước vào.

"Cút! Cút ngay cho bổn Thái tử! Kẻ nào dám vào, bổn Thái tử giết kẻ đó!"

Vừa bước vào trong cung, sau màn che liền truyền tới tiếng thô bạo quát ngưng lại.

Những lời này, khiến Hoàng hậu càng thêm không vui, thanh âm không khỏi lạnh vài phần: "Ngay cả bổn cung cũng muốn giết?"

Tức khắc, sau màn che an tĩnh lại. Sau một hồi tiếng sột soạt, Tần Cẩn Tu y phục lộn xộn mới sắc mặt khó coi đi ra, đối hoàng hậu nói: "Mẫu hậu, sao người lại tới đây?"

Sợi tóc hỗn loạn trên đầu Tần Cẩn Tu, trên cằm còn có râu lún phún. Toàn thân tản ra mùi rượu nồng đậm, thối nát.

Lông mày hoàng hậu dần dần cau lại, ra tiếng răn dạy: "Nhìn ngươi xem, còn có bộ dáng Thái tử một nước sao?"

Tần Cẩn Tu bị giáo huấn không rên một tiếng. Nhưng phong bạo điên cuồng trong mắt hắn, lại không có chút bình ổn, chẳng qua đang nỗ lực ẩn nhẫn mà thôi.

Bên ngoài, hắn là Thái tử nhân nghĩa khiêm tốn. Mà bên trong... Ai biết được tính cách quái đản thô bạo của hắn, mới là tướng mạo sẵn có?

Cho tới nay, hắn đều tuân theo lời của mẫu thân, làm một Thái tử hoàn mỹ.

Nhưng lúc này, tức giận trong lòng hắn lại không bỏ xuống được.

Tần Cẩn Tu trầm mặc, Hoàng hậu căng thẳng đến sắc mặt phiếm lãnh cũng hòa hoãn xuống. Nàng ôn nhu sủng nịch hỏi: "Là ai chọc ngươi sinh khí lớn như vậy?"

Ngũ quan tuấn tú của Tần Cẩn Tu lập tức bắt đầu vặn vẹo, khí tức toàn thân từ ôn nhuận biến thành âm lệ khủng bố.

"Mộ Khinh Ca!" Hắn cắn răng phun ra tên một người.

"Là hắn?" Hoàng hậu cau mày nói.

Hai mắt Tần Cẩn Tu lạnh lùng híp lại, cả người rải rác khí tức nguy hiểm.

Cái phế vật Mộ Khinh Ca này không chỉ ở trước mặt nhiều người thắng người của hắn, còn bức bách Tào Quý trước mặt tất cả hướng một phế vật xin lỗi. Sau đó, lại phá hư chuyện tốt của mình, không chỉ có uy hiếp mình, còn mang đi miếng thịt sắp tới bên miệng.

Khinh nhục như thế, hắn sao có thể nuốt xuống?

"Mẫu hậu, ta muốn hắn chết!" Tần Cẩn Tu giống như một tiểu hài tử tùy hứng, nói ra yêu cầu của mình.

Hoàng hậu bất đắc dĩ nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu: "Chỉ cần Mộ Hùng còn đó một ngày, thì ngay cả phụ hoàng ngươi cũng không thể dễ dàng động vào Mộ Khinh Ca."

Câu trả lời, khiến khí tức Tần Cẩn Tu lạnh xuống, thậm chí mang theo một tia tàn khốc: "Vậy để cho Mộ Hùng chết trước! Không có che chở, ta xem còn ai có thể cứu hắn. Chờ ta tra tấn hắn đủ rồi, lại tự mình tiễn hắn lên đường."

Thời điểm nói đến đây, hoàng hậu không có lưu ý trong mắt Tần Cẩn Tu xẹt qua một tia dị quang.

Vị Thái tử gia này, có một đam mê giấu rất kín. Ngay cả hoàng hậu cũng không biết.

Chính là, hắn đối với mĩ mạo của thiếu nam thiếu nữ, tất cả đều cảm thấy hứng thú.

Trước kia Mộ Khinh Ca chỉ là túi da phế vật hoàn khố, còn không dậy nổi hứng thú của hắn. Nhưng hôm qua ở khu săn thú, hắn lại bị thiếu niên tiên y nộ mã, tiêu sái khinh cuồng hấp dẫn.

Nếu không phải bởi vì Mộ Khinh Ca khơi gợi lên xao động trong thân thể hắn, hắn thế nào lại khó dằn nổi muốn tìm Bạch Tịch Nguyệt giải quyết?

Nếu Mộ Hùng chết, Mộ Khinh Ca mất đi chỗ dựa, kia hắn chẳng phải có thể muốn làm gì thì làm? Chờ hắn (Tần Cẩn Tu) chơi chán rồi, lại giết hắn (Mộ Khinh Ca) đi, tiêu trừ một bút chịu nhục của hắn hôm qua!

"Ngươi nói thật dễ dàng. Mộ Hùng nếu dễ giết như vậy, phụ hoàng cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?" Hoàng hậu lắc đầu thở dài. Đối với đứa con trai này, nàng rất thất vọng. Nhưng có biện pháp gì? Ai bảo đây là con ruột của nàng đây?

Tần Cẩn Tu nghe ra dao động trong giọng nói hoàng hậu, lập tức tiến lên kéo lấy cánh tay nàng, làm nũng như hồi còn nhỏ: "Mẫu hậu thông minh như vậy, tổng có thể nghĩ tốt biện pháp. Lại nói, phụ hoàng đối Mộ phủ sớm đã nhìn không thuận mắt, nếu chúng ta có thể giúp hắn giải trừ cái họa lớn này, hắn chẳng phải sẽ càng coi trọng con? Đến lúc đó, Tần Cẩn Hạo kia dựa vào cái gì cùng ta tranh giành?"

"Con nha." Hoàng hậu bị Tần Cẩn Tu nói động. Bất đắc dĩ chọc chọc đầu của hắn, trấn an nói: "Chuyện này không thể nóng vội. Một khi có cơ hội, mẫu thân sẽ nói cho con biết nên làm thế nào. Hiện tại, con nên chạy đi nhanh sửa sang dáng vẻ mình một chút, bồi phụ hoàng con vào triều."

"Nhi thần tuân mệnh." Nhận được hoàng hậu hứa hẹn, tâm tình Tần Cẩn Tu cũng chuyển tốt đôi chút.

Hắn xoay người tiến vào nội thất sửa sang, vừa nghĩ không lâu nữa Mộ Khinh Ca sẽ nằm dưới thân mình hầu hạ, hỏa diễm trong cơ thể vừa mới dập tắt, lại lần nữa có xu thế đốt lên.

...

Một đêm này, vận mệnh mọi người, đều bởi vì lựa chọn của mình mà trở nên bất đồng.