Edit: Diệp Lưu Nhiên
Bạch Tịch Nguyệt cư nhiên che giấu sâu đến vậy!
Nàng từng hỏi qua linh hồn Mộ Khinh Ca, biết được Bạch Tịch Nguyệt là xích cảnh. Không nghĩ, nàng ta cư nhiên ẩn tàng thực lực của mình. Lấy tuổi nàng ta, có được thực lực hoàng cảnh trung giai, vô luận ở lại Mộ phủ hay rời đi, đều không lo sinh hoạt. Mà nàng ta lại lựa chọn giấu giếm, tâm tư trong này, thực sự khiến lòng người kinh sợ.
Cơ hồ trong nháy mắt, Mộ Khinh Ca liền đoán được vài lí do Bạch Tịch Nguyệt che giấu thực lực cùng khả năng thiên phú. Nhưng, lại không có cái nào là tâm tư đơn thuần.
Tần Cẩn Tu chưa kịp chuẩn bị đã bị Bạch Tịch Nguyệt đánh trúng, trực tiếp lảo đảo ra sau.
Hắn vốn là hoàng cảnh trung giai, cùng Bạch Tịch Nguyệt tương đương. Nhưng tu luyện võ kỹ so với Bạch Tịch Nguyệt tốt hơn. Người trước là Thái tử, có tài nguyên tu luyện phong phú, mà người sau, bởi vì nàng giấu giếm, cho nên tài nguyên tu luyện này chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp. Nàng có thể tìm được võ kỹ tu luyện, nhưng tuyệt đối không thể so được với Tần Cẩn Tu.
Trong y phục Tần Cẩn Tu, có một tầng nhuyễn giáp, giảm bớt không ít lực đạo từ Bạch Tịch Nguyệt. Tần Cẩn Tu che lấy ngực đau đứng lên, khuôn mặt thanh tuấn tràn đầy âm trầm, trong mắt tụ đầy sát ý.
"Ngươi muốn chết!" Thanh âm lạnh băng từ trong miệng Tần Cẩn Tu phát ra.
Bạch Tịch Nguyệt trong lòng hoảng loạn chưa hết, một kích vừa rồi, là dưới trạng thái thân thể nàng lúc này hạ toàn lực một kích.
Nàng phải lập tức rời đi, tìm được Mộ Khinh Ca mới có thể được cứu trợ.
Thoát ly khỏi khống chế của Tần Cẩn Tu, tư duy của Bạch Tịch Nguyệt cũng trở nên rõ ràng.
Nàng biết rõ, giờ khắc này, người duy nhất nàng có thể dựa vào chỉ có Mộ Khinh Ca.
Nhưng mà nàng ta không biết, người mà nàng ta chờ, lúc này đang ở bên ngoài, đem tất cả nhìn vào đáy mắt.
Bạch Tịch Nguyệt phóng tới cạnh cửa, đột nhiên cảm thấy da đầu một trận đau đớn truyền đến. Tiếp theo, cả người đều bị ngã xuống đất.
Tần Cẩn Tu không chút thương hương tiếc ngọc kéo tóc Bạch Tịch Nguyệt, một cước đạp lên ngực nàng ta, mãnh liệt dùng sức.
'Phốc!'
Màu sắc đỏ tươi từ miệng Bạch Tịch Nguyệt phun ra, trong miệng bị mùi máu tanh bao vây.
Trên ngực kịch liệt đau nhức, khiến nàng khó có thể thừa nhận.
Lớn như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên bị thương như thế. Tuy rằng nàng vẫn là hoàng cảnh trung giai, nhưng lại khuyết thiếu kinh nghiệm chiến đấu, càng thêm không có chịu qua thương tổn gì.
Giờ khắc này, vô tận sợ hãi hướng nàng úp tới, khiến nàng lần đầu tiên cảm nhận được thật sâu tuyệt vọng.
Nàng hối hận, hối hận đã trêu chọc vị thái tử điện hạ ma quỷ này.
Trong mắt nàng tràn đầy hận ý, đem một khoản này ghi tạc lên đầu Mộ gia.
Nếu không phải do Mộ gia, nàng sẽ không trở thành cô nhi. Nếu nàng có thân phận ngạo nhân, Thái tử tuyệt đối không dám đối với nàng như thế. Nếu không phải Mộ Khinh Ca... Nàng ta sẽ không xuất hiện ở đây, rơi vào miệng hổ Thái tử.
Bạch Tịch Nguyệt lâm vào sợ hãi cùng cừu hận, chỉ muốn phát tiết tuyệt vọng trong lòng.
Nàng ta tựa hồ đã quên, tới hội hoa săn thú, là chính nàng ta muốn theo tới. Cùng Thái tử gặp nhau, cũng do nàng ta một tay trù hoạch.
"Cầu xin ngài... Thả ta... " Bạch Tịch Nguyệt thống khổ cầu xin.
Khóe mắt đã chảy ra nước mắt, theo nàng nói chuyện, máu từ khóe miệng chảy ra.
Tần Cẩn Tu tàn nhẫn cười, cởi y phục của mình, từ trên cao nhìn xuống: "Đến bây giờ còn dám cầu bản Thái tử thả ngươi đi? Hừ, trước khi ngươi chết, chỉ có thể làm nữ nô của ta, trở thành mẫu cẩu ta nuôi."
Nữ nhân đáng chết này dám làm tổn thương hắn, hắn nhất định phải đem nàng ta giày vò sống không bằng chết.
"Không muốn... Không muốn... " Bạch Tịch Nguyệt liều mạng lắc đầu. Lại chỉ có thể nhìn y phục của mình từng kiện từng kiện bị Tần Cẩn Tu cởi ra.
Ngoài cửa sổ, Tần Diệc Dao đột nhiên đứng lên, nắm đấm đã siết chặt lại.
Nàng không cách chịu nổi, cho dù nàng không thích nữ nhân Bạch Tịch Nguyệt này, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bị hoàng huynh khi dễ như thế.
"Thời gian cũng không còn nhiều lắm." Mộ Khinh Ca hậm hực đứng dậy, phủi phủi y phục. Nguyên bản còn lo lắng thời gian cho Tần Cẩn Tu chưa đủ, lại không thể tưởng được hắn cấp tốc như vậy.
Đương nhiên, cũng để nàng thấy được một mặt thô bạo của vị Thái tử điện hạ này.
Mộ Khinh Ca đi ra trước Tần Diệc Dao, một cước đá văng đại môn đóng chặt, cũng kinh động đến hai người trong phòng.
"Người nào!" Tần Cẩn Tu ghé trên người Bạch Tịch Nguyệt, đang muốn thi bạo. Thời điểm mấu chốt, nghe thấy có người xâm nhập, vội quay đầu nhìn lại.
Hồng y chói mắt kia, khiến hai con mắt hắn hơi nheo lại.
Chỉ nghe thấy thanh âm nữ tử sau lưng kích động kêu lên: "Mộ ca ca, mau cứu muội!"
"Mộ Khinh Ca!" Tần Cẩn Tu thấy rõ người tới, hoàng muội sau lưng hồng y thiếu niên bị hắn trực tiếp bỏ qua. Hắn không buông Bạch Tịch Nguyệt ra, mà dùng thanh âm lạnh lùng cảnh cáo: "Ngươi dám quản chuyện của bản Thái tử?"
Mộ Khinh Ca câu môi cười, không chút nào chịu ảnh hưởng bởi thanh âm lãnh lệ: "Không dám trở ngại nhã hứng Thái tử, bổn tước gia chỉ là tới đón Tịch Nguyệt muội tử về nhà!"
"Mộ ca ca." Bạch Tịch Nguyệt rơi lệ nói.
Tần Diệc Dao nhìn y phục không đủ che thân Bạch Tịch Nguyệt, không khỏi nói: "Hoàng huynh, mau thả nàng."
"Ngươi tính là thứ gì, cũng xứng ra lệnh ta?" Tần Cẩn Tu châm chọc hướng Tần Diệc Dao quăng mấy con mắt dao.
Tần Diệc Dao sắc mặt trắng nhợt, biết hoàng huynh này của mình phát điên rồi, ai cũng không màng. Đột nhiên, một mạt hồng y xuất hiện trước mắt mình, chặn đi cặp mắt âm lãnh như đao, khiến trong lòng nàng buông lỏng.
Nàng ngước mắt nhìn qua, mới phát hiện Mộ Khinh Ca đứng phía trước nàng, đem nàng bảo hộ phía sau.
"Thái tử điện hạ, thời điểm vừa rồi ta tới tìm Tịch Nguyệt muội tử, thuận tiện có gọi người thông tri Hoàng hậu nương nương. Ngài không biết, Tịch Nguyệt muội muội này của ta rất biết pha trò khiến Hoàng hậu vui, nghe được nàng lạc đường, chỉ sợ sẽ dẫn người tới tìm. Ngài xem, hiện giờ quang cảnh như vậy, nếu bị các quý phu nhân trong Tần quốc nhìn thấy... " Mộ Khinh Ca cười đến vô cùng tà mị.
Cái gì! Hoàng hậu muốn tới!
Bạch Tịch Nguyệt trong lòng cả kinh, âm thầm oán trách cách làm Mộ Khinh Ca.
"Ngươi đang uy hiếp bản Thái tử?" Tần Cẩn Tu nghiến răng, lạnh lùng nói.
"Không phải vậy. Bổn tước gia chỉ là đang nói sự thật thôi. Huống hồ, ta là đang vì danh dự Thái tử suy nghĩ. Vị muội muội này của ta, coi như bị người nhìn thấy, nhiều nhất chính là rời khỏi Lạc Đô, sinh hoạt vẫn tốt như cũ. Nhưng nếu Thái tử ngươi bị người nhìn thấy, trước không nói ngươi ở Tần quốc có thể đi nơi nào. Chỉ sợ vị trí Thái tử này có giữ được hay không còn khó nói. Hoàng hậu nương nương cũng không hy vọng ngươi muốn làm vậy đi." Mộ Khinh Ca nhếch miệng cười nói.
Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng trên lư hương tầm thường trong phòng, khói xanh lượn lờ kia khiến nụ cười nàng lạnh lẽo.
Lúc trước từ trong lời nói Bạch Tịch Nguyệt, nàng đã nghe ra Thái tử động tay chân.
Vừa rồi sau khi tiến vào, một bên cùng Thái tử giằng co, một bên âm thầm tìm kiếm vật khả nghi. Một Thiên điện không người lui tới, lại châm lư hương, có thể không kỳ quái sao?
Hơn nữa, mùi thơm này tựa hồ chỉ hữu hiệu với nữ tử, đối với nam tử... giống Tần Cẩn Tu hoàn toàn không có hiệu quả.
Nàng không lo lắng, thân thể nàng trải qua dược tề cải tạo gien, bản thân có thể bài trừ độc tố khỏi người. Nhưng còn Tần Diệc Dao?
Ánh mắt chợt lóe, Mộ Khinh Ca đối với Tần Diệc Dao sau lưng nói: "Công chúa, ngươi ra ngoài trước chờ ta."