Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Khinh Ca, ngươi sao vậy?" Phát giác Mộ Khinh Ca khác thường, Tần Diệc Dao hỏi. Đây là lần đầu nàng xưng tên Mộ Khinh Ca, trước khi mở miệng còn có chút ngượng ngùng, nhưng khi nói ra, lại phát hiện rất thuận miệng.
Trong lòng Mộ Khinh Ca bị người nào đó làm cho tức giận không nhẹ, không chú ý tới thái độ chuyển biến của Trường Nhạc công chúa, chỉ tùy ý đáp: "A... Không có việc gì."
Nàng không muốn nói, Tần Diệc Dao cũng không ép hỏi.
Hai người đi theo tỳ nữ vòng qua địa phương nhiều người, đi tới phương hướng hành cung.
Càng đi vào trong, Mộ Khinh Ca lại càng cảm thấy quái dị. Địa phương hẻo lánh như vậy, Bạch Tịch Nguyệt thế nào lại đi cùng Thái tử. Mà Thái tử dẫn nàng ta tới địa phương vắng vẻ như vậy, là muốn làm gì?
"Công chúa, tiểu tước gia, phía trước là thiên điện." Tỳ nữ chỉ tới vị trí cửa viện bí ẩn.
"Ở đây?" Tần Diệc Dao cau mày, cũng cảm giác được vấn đề trong đó.
"Đây là đâu?" Mộ Khinh Ca lần đầu tiên tới nơi này, không hiểu rõ bố cục hành cung, cho nên trực tiếp hỏi.
"Thiên điện này quanh năm không có người tới, gần như hoang phế. Thái tử hoàng huynh vì sao lại mang Bạch cô nương tới đây?" Tần Diệc Dao giải thích một câu, lại xoay người hỏi tỳ nữ: "Ngươi thấy có người nào đi theo không?"
Tỳ nữ lắc đầu nói: "Nô tỳ chỉ nhìn thấy Bạch cô nương đi theo Thái tử hướng nơi này, bên người cũng không có người hầu hạ. Xác định bọn họ vào Thiên điện, nô tỳ liền tới báo tin cho công chúa và tiểu tước gia."
Tần Diệc Dao nhìn về phía Mộ Khinh Ca, chờ nàng ra quyết định.
Không biết bắt đầu khi nào, nàng đã để ý tới ý kiến của Mộ Khinh Ca, chỉ sợ ngay cả nàng cũng chưa chú ý. Chỉ theo bản năng, liền lấy hồng y tuyệt diễm thiếu niên lang này làm chủ.
Mộ Khinh Ca suy nghĩ một chút nói: "Trước nhìn kỹ hẵng nói." Dứt lời, lại đối với tỳ nữ kia: "Ngươi chờ ở đây, nếu nửa canh giờ không thấy ta và công chúa đi ra, liền chạy đi tìm hoàng hậu, đem chuyện Thái tử dẫn Bạch cô nương đi nháo đến càng nhiều người biết càng tốt."
Tỳ nữ mờ mịt gật gật đầu, trong lòng nhớ kỹ lời nói Mộ Khinh Ca, liền tránh bên trong núi giả.
Nàng không rõ dụng ý Mộ Khinh Ca, nhưng không trở ngại nàng chấp hành mệnh lệnh.
"Đi thôi." Mộ Khinh Ca nói với Tần Diệc Dao.
Hai người tiếp tục đi lên trước vài bước, hướng gần Thiên điện.
"Ngươi hoài nghi cái gì?" Tần Diệc Dao hỏi.
Mộ Khinh Ca lắc đầu: "Hiện tại không biết, chỉ để ngừa vạn nhất thôi." Hy vọng là nàng suy nghĩ nhiều, vị thái tử gia kia còn chưa lớn mật đến loại trình độ đó.
Cùng Tần Diệc Dao bước lên bậc thang thiên điện, còn chưa đẩy cửa vào, đã nghe thấy giọng nam nữ nói chuyện với nhau.
Mộ Khinh Ca bước chân dừng lại, lập tức kéo tay Tần Diệc Dao, đi tới dưới cửa sổ. Tần Diệc Dao đột nhiên bị bắt lấy tay trong lòng nhảy dựng, lại không có tránh ra, mặc cho hắn lôi kéo như vậy.
"Thái tử điện hạ, ngài dẫn tiểu nữ đến nơi này làm gì?" thanh âm Bạch Tịch Nguyệt truyền đến.
Nghe âm thanh phán đoán, nàng ta tựa hồ không có việc gì.
Cho nên, Mộ Khinh Ca không nóng nảy đi vào.
"Tới nơi này làm gì? Tự nhiên là nhìn xem eo nàng có bị bổn Thái tử không cẩn thận đụng bị thương không." Thanh âm Thái tử Tần Cẩn Tu truyền đến.
Nhưng nghe thế nào, Mộ Khinh Ca lại cảm thấy trong đó mang theo một tia ái muội.
"Thái tử có tâm, Tịch Nguyệt vô cùng cảm kích." Bạch Tịch Nguyệt nhu nhu trả lời, tựa hồ vẫn chưa phát hiện ý tứ trong lời nói Thái tử.
Nhưng chỉ qua hai câu đối thoại, khiến cho Mộ Khinh Ca minh bạch.
Thì ra, Bạch Tịch Nguyệt là muốn dùng chiêu này tiếp cận Thái tử.
Tần Diệc Dao nhìn Mộ Khinh Ca, người sau khẽ lắc đầu. Hai người lại tiếp tục chờ đợi.
"Đừng sợ, để bản Thái tử nhìn xem. Nếu thật sự bị thương, sẽ kêu ngự y tới xem cho nàng." Tần Cẩn Tu nhẹ giọng dụ dỗ.
Mộ Khinh Ca ngoài cửa sổ cười lạnh: Không thể tưởng được đường đường Thái tử gia, lại có một mặt lòng lang dạ thú như vậy. Chỉ sợ lần này Bạch Tịch Nguyệt muốn đem đá nện chân mình rồi.
Nếu Bạch Tịch Nguyệt cùng Mộ phủ không có một xu quan hệ, nàng mới lười quản chuyện này.
Nhưng, Bạch Tịch Nguyệt ở Mộ phủ nhiều năm, lần này là nàng mang ra ngoài, vạn nhất thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ lão gia tử sẽ dùng quân pháp xử trí nàng.
Vì cái mông của mình suy nghĩ, nàng thế nào cũng phải đem Bạch Tịch Nguyệt hoàn chỉnh mang về.
Nhưng là, trước không ngại ở đây, khiến đóa tiểu bạch liên nếm chút khổ sở đã.
Nghiền ngẫm cười, Mộ Khinh Ca dứt khoát lôi kéo Tần Diệc Dao đến nghe góc tường Thái tử. Dù sao, chỉ cần không đến một bước cuối cùng, Bạch Tịch Nguyệt vẫn coi là còn trinh không phải sao?
Đột nhiên, Mộ Khinh Ca có chút hối hận việc an bài phía sau.
Vạn nhất hoàng hậu bên kia tới sớm, chẳng phải là phá hỏng trò hay này?
"Thái tử hoàng huynh muốn làm cái gì?" Tần Diệc Dao dù sao cũng là nữ tử, mặc dù sớm trưởng thành hiểu chuyện, ở phương diện nam nữ vẫn còn non nớt rất nhiều.
Nàng có thể nghe ra điểm quái dị trong lúc hai người họ nói chuyện với nhau, lại đoán không ra nguy hiểm cất giấu trong đó.
Mộ Khinh Ca cười, không tiếng động dùng khẩu ngữ: "Xem đi liền biết."