Chương 276: Trả thù nhanh thật! (1)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Hôm sau.

Mộ Khinh Ca tỉnh dậy dưới ánh nắng chiếu vào. Đêm qua nàng ngủ rất muộn. Không biết là do không thích ứng được với chỗ mới hay là do bên cạnh thiếu một người.

Ngồi trên giường, Mộ Khinh Ca hung hăng lắc đầu, hoàn toàn phủ định ý nghĩ thứ hai kia.

Sao nàng có thể vì lý do người nào đó không ôm nàng đi ngủ mà cảm thấy mất ngủ chứ?

"Nhất định là do không thích ứng với môi trường mới." Ngữ khí Mộ Khinh Ca kiên định nói.

"Các sư đệ muội đi ra lĩnh trang phục đệ tử và đăng ký chứng minh của các ngươi đi." Bên ngoài gian nhà đột nhiên truyền đến tiếng gọi.

Mộ Khinh Ca vén trường bào đi xuống giường, thấy hai vị tố y đệ tử xa lạ đang cầm một ít y phục đứng chờ phía dưới.

Thời điểm nàng đi ra, những người khác cũng đều đi ra nhìn họ.

"Mộ Ca, chúng ta đi lĩnh y phục đi." Vệ Kỳ ở gian phòng bên trái Mộ Khinh Ca nói ra, nhảy xuống khỏi ngôi nhà trên cây.

Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, cũng đi theo sát.

Lĩnh y phục và đăng ký chứng minh về tay, Mộ Khinh Ca mới phát hiện cái gọi là đăng ký chứng minh thực tế chính là một khối ngọc bích màu trắng.

Chủ thể ngọc bích hình tròn, đều có hoa văn điểm xuyết. Ở giữa khắc ba toà tháp tượng trưng cho Dược tháp.

Ở mặt trái khắc hai hàng văn tự.

Hàng trên viết cấp bậc. Ví dụ như hiện tại trong tay Mộ Khinh Ca cầm một khối viết hai chữ [thấp cấp]. Mà trong tay Thủy Linh thì khắc hai chữ [trung cấp].

Hàng tiếp theo thì đánh số tự.

Có chút giống học số Mộ Khinh Ca biết kiếp trước.

Thủy Linh là Luyện đan sư trung cấp, hôm nay nàng đã biết rõ. Nhưng Thủy Linh vừa mới tiến vào trung cấp, đan dược luyện ra chỉ là trung cấp thứ phẩm. Lại không thể mỗi lần đều luyện chế ra được đan dược trung cấp.

Về phần Phục Thiên Long giống Mộ Khinh Ca đều là Luyện đan sư cấp thấp. Nhưng hắn chỉ luyện chế ra được đan dược cao phẩm, so ra thì kém hơn cực phẩm cấp thấp Mộ Khinh Ca lấy ra ứng phó.

Huynh muội Vệ gia đều có thân phận dược đồng, chứng minh thân phận của bọn họ là một khối ngọc bài màu xanh biếc hình bầu dục.

Mặt trên không ghi cấp bậc, chỉ là tiêu chí của Dược tháp, thậm chí không có đánh số.

Theo như Mộ Khinh Ca hiểu, dược đồng giống như nhân viên ngoài biên chế của Dược tháp, chưa tiến vào trong biên chế.

Mọi người lĩnh y phục và thân phận bài, từng người đều trở về phòng mình thay y phục.

Không thể không nói, y phục của đệ tử vẫn được tốn công may vá.

Mộ Khinh Ca cởi hồng bào quen thuộc của mình, mặc lên y phục tuyết trắng rộng rãi cho đệ tử. Vạt áo và cổ tay được thêu bằng chỉ bạc, khiêm tốn lại không đơn giản.

Thay xong, nàng cảm thấy mình có thêm khí chất xuất trần.

Giắt thân phận bài ở đai lưng, Mộ Khinh Ca đẩy cửa đi ra ngoài...

Mới vừa ra ngoài, nàng đã cảm thấy vài ánh mắt kinh diễm bắn vào người mình.

Ngước mắt nhìn, đập vào mắt là chín người bạn cùng phòng. Thêm hai vị đệ tử Dược tháp chờ mọi người thay y phục.

Nhìn vẻ mặt bọn họ đều dại ra nhìn, Mộ Khinh Ca nghi hoặc cúi đầu nhìn lướt qua người mình, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có!" Vệ Kỳ trước hết phản ứng lại, nói với nàng: "Đã quen nhìn Mộ Ca mặc hồng y, không ngờ tới bạch sam khoác lên người huynh lại tươi mát thoát tục, tuấn mỹ phiêu dật như vậy."

Mộ Khinh Ca kéo khoé miệng, cạn lời: "Bạch y vốn là để khí chất người ta sạch sẽ hơn."

Nàng không cảm thấy mình mặc bạch y đẹp bao nhiêu.

Trong đầu không tự chủ nghĩ đến bạch y yêu nghiệt nào đó, Mộ Khinh Ca lập tức cảm thấy kiến thức bọn Vệ Kỳ quá nông!

"Khụ khụ. Nếu đã thay xong y phục, vậy thì đi thôi. Dẫn các ngươi tới khu vực phòng luyện đan là chúng ta xong nhiệm vụ." Một đệ tử Dược tháp trong đó ho nhẹ cất cao giọng.

"Vậy dược đồng chúng ta thì sao?" Vệ Quản Quản vẻ mặt hưng phấn hỏi. Hoàn toàn không màng đến ánh mắt khinh thường của năm người còn lại.

"Dược đồng?" Đệ tử Dược tháp vẫn luôn trầm mặc liếc mắt coi khinh đánh giá Vệ Kỳ và Vệ Quản Quản, lãnh đạm nói: "Dược đồng thì tự mình đi báo danh dược điền. Tới nơi sẽ có người nói cho các ngươi biết nên làm gì."

Dứt lời, ngạo nghễ xoay người rời đi.

"Tên này sao lại như vậy chứ?" Vệ Quản Quản bĩu môi bất mãn nói thầm.

Vệ Kỳ vỗ vỗ vai nàng, an ủi: "Chờ chúng ta tấn chức lên đan sư, bọn họ sẽ không như vậy nữa."

Mộ Khinh Ca cũng nói với nàng: "Cố gắng nỗ lực, tiến bộ của mình quan trọng hơn bất kì câu nói nào."

Vệ Quản Quản mạnh gật đầu, bảo đảm với Mộ Khinh Ca: "Muội sẽ nỗ lực! Mộ Ca huynh chờ muội, rất nhanh muội sẽ trở thành đan sư."

"Ta tin." Mộ Khinh Ca cười nhẹ, cáo từ hai người.

Giờ khắc này Mộ Khinh Ca còn không biết tên mình đã lưu truyền trong Dược tháp.

Biểu hiện kinh diễm của nàng trong Linh thức tháp và kết quả luyện đan làm người ta lau mắt nhìn khiến cho tranh luận nàng rốt cuộc là thiên tài hay là người bình thường càng lúc càng lớn.

Khu vực phòng luyện đan là một nơi tương đối vắng vẻ.

Khu vực phòng luyện đan như tổ ong, khảm trên vách đá dựng đứng. Mỗi một hàng đều có cầu xích kết nối, cũng có thể dựa vào linh lực bản thân bay lên.

Bên ngoài phòng luyện đan vẽ một bản đồ phân bố, mặt trên đánh dấu vị trí phòng luyện đan được đánh số. Khu vực của thấp cấp, trung cấp đương nhiên tách ra. Cách nhau một thác nước chảy xuống từ vách đá.

"Được rồi, chúng ta dẫn đường tới đây thôi. Các ngươi tự mình chậm rãi quen thuộc đi." Nói xong, hai vị đệ tử xoay người cáo từ, không muốn ở lại lâu.

Thần sắc năm người kia cung kính tiễn hai vị đệ tử, tự động kéo ra khoảng cách với ba người Mộ Khinh Ca, bắt đầu tìm vị trí phòng luyện đan tương ứng với mình.

Chỉ là ngẫu nhiên ánh mắt sẽ đảo qua Phục Thiên Long, mang theo vài phần trêu tức.

Bọn hắn cũng không ngờ ba người phát sinh 'tranh cãi' lúc ở trận đầu khảo thí hôm qua sẽ tụ lại cạnh nhau.

Xem hình thức bọn họ ở chung, còn có vẻ mặt ai oán của Phục Thiên Long giống như oán phu.

Phục Thiên Long bị những ánh nhìn đó làm khó chịu, nắm chặt nắm đấm như định ra tay.

"Phục Thiên Long ngươi muốn làm gì thế?" Thủy Linh vẫn luôn chú ý đến hắn, thấy hắn khác thường thì vội lên tiếng ngăn lại.

Thủy Linh mở miệng, Phục Thiên Long lập tức nhụt chí đứng ở một bên.

Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nhìn một màn này, xoay người chuẩn bị rời đi. Không định đi xem phòng luyện đan của mình.

"Mộ Ca huynh muốn đi đâu?" Thủy Linh theo bản năng hỏi.

Nháy mắt cả người Phục Thiên Long lập tức cứng lại.

Mộ Khinh Ca dừng lại, ghé mắt: "Ta đi xem Đan phương quán." Dứt lời nàng nhanh chóng rời đi, không hề dây dưa lằng nhằng.

Mộ Khinh Ca dứt khoát làm cho Thủy Linh có chút thất thần.

Một lát sau, nàng hồi phục tinh thần, cắn môi nhìn Phục Thiên Long nói hắn: "Ngươi đi cùng ta." Nói xong nhưng không đi tới hướng phòng luyện đan, mà đi về phía rừng rậm u tĩnh.

Phục Thiên Long sửng sốt, rời đi theo Thủy Linh.

Điều này làm cho quần chúng ăn dưa xem 'trò hay' bắt đầu nghị luận.

"Các ngươi nói xem, hai người này sẽ nói gì? Chẳng lẽ muốn ngả bài, tiểu mỹ nữ Thủy Linh muốn ôm ấp Mộ Ca?"

"Vậy cũng rất bình thường, người khác đều nhìn ra Phục Thiên Long và Mộ Ca khác biệt. Nếu ta là nữ tử cũng sẽ chọn người sau."

"Hắc hắc, đám người mới chúng ta thật náo nhiệt."

Có người không nhìn nổi bát quái, mở miệng nói: "Được rồi, có thời gian ở đây quản chuyện người khác còn không bằng đi tìm phòng luyện đan của mình hạ ấn ký đi. Sau đó chúng ta còn phải đi dược điền xem bên kia an bài cái gì."

"Phải phải, chuyện chúng ta còn chưa lo xong, đi quản khúc mắc nam nữ này kia làm gì."

Mọi người tan cuộc, tự đi tìm phòng luyện đan của mình.

Bên kia Thuỷ Linh dẫn theo Phục Thiên Long vào rừng. Xác định xung quanh không có người, Thủy Linh mới u oán nhìn hắn.

"Thủy Linh, muội kêu ta tới là nói chuyện gì." Phục Thiên Long trầm muộn nói.

Thuỷ Linh mím môi, cắn răng nói: "Ta và Mộ Ca không phải loại quan hệ như ngươi nghĩ, sau này ngươi đừng gây phiền toái cho huynh ấy. Chuyện giữa hai chúng ta cũng đừng liên lụy đến huynh ấy."

"Muội gọi ta tới chỉ vì tên tiểu bạch kiểm kia?" Phục Thiên Long lập tức tức giận trong lòng.

Thuỷ Linh tức đến dậm chân, căm hận nói: "Ta ở trong mắt ngươi là loại nữ nhân lả lơi ong bướm sao?"

"Không! Không phải! Sao muội sẽ là dạng nữ nhân ấy được?" Phục Thiên Long thấy Thủy Linh tức giận, lập tức hoảng loạn nói: "Ta biết muội không phải người như vậy, đều là tên Mộ tiểu bạch kiểm không tốt."

"Đã nói là không liên quan đến người khác mà!" Thủy Linh tức đến hai vai phát run.

Thấy vẻ mặt Phục Thiên Long vẫn mộng bức mơ hồ. Nàng nắm chặt hai tay lại, hai vai run rẩy nói: "Mộ Ca không có tâm tư khác với ta, ta cũng không có bất kì tâm tư gì với huynh ấy. Ngươi đã hiểu chưa!"

"Thủy Linh..." Phục Thiên Long sững sờ tại chỗ.

Giờ khắc này Thủy Linh ở trong mắt Phục Thiên Long giống như một tiểu nữ hài nhận hết ủy khuất.