Chương 274: Dược tháp đệ nhất nhân, Mai sư huynh (3)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Tố y đệ tử xoay người lại nói với mọi người: "Kế tiếp, các ngươi phải khảo thí luyện đan thuật. Ai có thể luyện ra đan dược đủ tư cách, vô luận cấp bậc và phẩm chất thế nào đều có thể tiến vào Dược tháp. Nếu không thể luyện chế đan dược nhưng lại thuần thục phân biệt, giã nghiền và định lượng các loại thảo dược cũng có thể lấy thân phận dược đồng học tập trong Dược tháp. Khi nào có thể độc lập luyện chế một viên đan dược rồi thì có thể tấn chức từ dược đồng lên đan sư. Nếu không thể luyện đan, hay không thể đảm nhiệm công việc kia thì mời sau khi kết thúc khảo hạch thì rời đây đi."

Nói xong quy củ, tố y đệ tử nghiêng người đứng một bên nhường ra một con đường tiến vào.

Phượng Vu Quy ưỡn ngực dẫn đầu bước vào, lại rước lấy ánh mắt khinh thường của tố y đệ tử, châm chọc nói: "Hy vọng vị học viên này có thể luyện chế ra một viên đan dược cao cấp, khiến mọi người kiến thức năng lực của ngươi."

Sắc mặt Phượng Vu Quy lập tức tối sầm, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo vào trong điện.

Phượng Vu Quy vừa tiến vào, mấy người mới đi theo hắn cũng vội vàng theo sau. Những người khác cũng lục tục đi vào đại điện.

"Mộ Ca làm sao bây giờ? Muội chưa bao giờ luyện qua đan dược." Vệ Quản Quản hoảng loạn nói.

Vệ Kỳ cũng khẩn trương nắm nắm tay, sắc mặt khó coi: "Phân biệt dược liệu còn miễn cưỡng có thể, nhưng luyện đan thì huynh muội chúng ta chưa bao giờ tiếp xúc qua."

"Cần gì khẩn trương vậy? Nếu chưa luyện đan qua, vậy an tâm làm tốt việc phân biệt và định lượng thảo dược là được. Chỉ cần có cơ hội, trở thành đan sư chỉ là sớm muộn." Mộ Khinh Ca bình thản nói.

"Nhưng có thể ném mặt mũi của huynh không?" Vệ Quản Quản ảo não nói.

Mộ Khinh Ca bật cười: "Sao lại ném mặt mũi của ta? Các ngươi làm tốt là được. Với cả ta hy vọng các ngươi hiểu một chuyện, các ngươi tới Dược tháp rốt cuộc là vì cái gì. Ta không hy vọng đáp án là bởi vì ta."

Dứt lời nàng dẫn đầu vào trong đại điện.

"Đừng khẩn trương." Thuỷ Linh cổ vũ vỗ vai Vệ Quản Quản. Cho Vệ Kỳ một ánh mắt động viên, cũng tiến vào đại điện.

Phục Thiên Long theo sát phía sau. Huynh muội Vệ gia thấy mọi người đều đi vào, mới cổ vũ lẫn nhau đi vào đại điện.

Vào đại điện, Mộ Khinh Ca mới phát hiện hai bên trái phải đại điện được chia làm rất nhiều phòng nhỏ. Phòng nào có người tiến vào, trước cửa sẽ có một khối đá quý toả sáng. Mà phòng không có người, màu sắc đá quý gắn ở cửa sẽ ảm đạm.

'Xem ra khảo hạch luyện đan là tách ra luyện, không ảnh hưởng lẫn nhau. Như vậy cũng tốt, luyện đan cần yên tĩnh không thể bị quấy rầy.'

Đánh giá xong, Mộ Khinh Ca tùy ý tìm một phòng nhỏ đẩy cửa đi vào.

Nàng bước vào, đá quý gắn trước cửa nháy mắt sáng lên.

Phòng nhỏ không lớn, nhưng cái gì cần có đều có.

Trên bàn lớn bày dược liệu cơ bản nhất, còn có công cụ giã nghiền. Sau đó trên bếp lò đỡ một cái đan lô.

Mộ Khinh Ca sớm đã không cần phải chọn lựa giã nghiền dược liệu, càng không cần tỉ mỉ nhặt nhạnh. Đan dược cao cấp nàng còn có thể thuận tay luyện ra, huống chi chỉ là đan dược tiêu chuẩn đủ tư cách cho khảo hạch nhập môn?

"Vô luận cấp bậc, vô luận phẩm chất. Khảo hạch này cũng không khắc nghiệt nhỉ." Mộ Khinh Ca nhẹ giọng tự nói, cũng không nóng lòng luyện đan.

Nàng nghĩ lại lúc trước ở cửa khảo hạch thứ nhất, tố y đệ tử đã từng nói qua cấp bậc và phẩm chất đan dược luyện chế liên quan đến tương lai của bọn họ. Hy vọng mọi người xuất hết toàn lực.

Chẳng lẽ là căn cứ để những đan sư đó tuyển đồ đệ?

Mộ Khinh Ca híp hai mắt lại. Nàng tới Dược tháp chủ yếu là xác minh Đan thần truyền thừa nàng nhận được, thuận tiện hiểu biết tổng thể trình độ luyện đan ở Lâm Xuyên. Bây giờ vì muốn mau chóng có được Hỗn Nguyên Thiên Cực diễm, có thêm mục đích nữa chính là chiếm được danh ngạch hộ tống dược liệu tới tổng viện Dược tháp ở Thánh Nguyên đế quốc.

Về việc đan sư thu nàng làm đồ đệ gì đó, nàng căn bản không quan tâm.

Huống hồ thêm một sư phụ có khi sẽ hạn chế hành động và tự do của nàng.

Nghĩ nghĩ, Mộ Khinh Ca hạ quyết định.

Chỉ cần luyện chế một viên đan dược đủ tư cách là được.

...

Sau nửa canh giờ, Mộ Khinh Ca dẫn đầu đẩy cửa phòng ra. Bước chân nhẹ nhàng ra khỏi đại điện.

Vừa ra khỏi cửa, nàng đã nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của vị tố y đệ tử đang đứng ở cửa điện.

Mộ Khinh Ca đánh giá liếc mắt nhìn hắn, hiểu ra: "Ta là người đầu tiên đi ra?"

Tố y đệ tử đờ đẫn gật đầu.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, cầm đan dược nóng hổi vừa mới luyện chế xong ném ra. Người sau vội vàng tiếp được.

"Cực phẩm cấp thấp!" Tố y có chút không tin được nhìn đan dược trong tay, rồi nhìn Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca nhướng mày hỏi: "Thế nào? Không đủ tiêu chuẩn sao?"

"Không, không có." Tố y đệ tử cuống quít lắc đầu. Phảng phất như vừa tỉnh mộng, chỉ gian nhà cách đó không xa nói với nàng: "Ngươi chờ ở đó trước đi."

Mộ Khinh Ca gật đầu, cất bước đi tới gian nhà kia.

Nhìn bóng dáng Mộ Khinh Ca rời đi, vẻ mặt tố y đệ tử nghi hoặc lẩm bẩm: "Thật kì quái, cường độ linh thức lợi hại như thế mà chỉ luyện ra được đan dược cấp thấp."

Hắn nhìn đan dược trong tay, có chút tiếc nuối nhíu mày: "Cực phẩm thì thế nào? Vẫn chỉ là đan dược cấp thấp."

Hắn vừa cảm thán xong, cảm thấy phía trước có người tới.

Hắn ngước mắt, thấy rõ bộ dáng người đến, trong lòng kích động đến chân tay luống cuống: "Mai sư huynh!"

Thân ảnh cao lớn phiêu dật như gió đêm thổi qua. Dung mạo thanh tuấn vô đào, dưới ánh trăng mang theo mấy phần thanh lãnh. Mái tóc đen dài dùng dây cột tóc màu trắng buộc lại, cố định bằng trâm ngọc. Cùng với bạch y phiêu phiêu, phụ trợ hắn tựa như nguyệt thần cô lãnh.

Tố y đệ tử vấn an, hắn chỉ nhẹ gật đầu.

Đôi mắt bình tĩnh như mặt nước đảo qua đan dược trong tay hắn, môi mỏng nhẹ thở: "Cực phẩm cấp thấp."

Sắc mặt tố y đệ tử lập tức lúng túng, cầm đan dược không biết nên cất thế nào. Giống như hắn mới là người luyện chế đan dược, không có mặt mũi đối mặt với thiên tài đệ nhất luyện đan sư trên Dược tháp nhân khí bảng.

Nhìn ra hắn quẫn bách và không tự nhiên, Mai Tử Trọng nhàn nhạt nói: "Ngươi không cần khẩn trương. Ta tới chỉ là muốn nhìn người có linh thức mạnh kia là người thế nào."

Câu nói này, tố y đệ tử chỉ cười khổ.

Hắn bất đắc xoè tay lộ ra một viên đan dược Mộ Khinh Ca ném tới: "Viên đan dược này chính là người kia để lại. Không nghĩ tới linh thức hắn mạnh hiếm có như thế, nhưng thuật luyện đan lại khiến cho người ta hoàn toàn thất vọng."

Hai mắt lạnh nhạt của Mai Tử Trọng hiện lên tia kinh ngạc.

Hắn vươn tay lấy viên đan dược từ tố y đệ tử, cẩn thận đánh giá.

Tố y đệ tử tự nói: "Sư huynh đệ chúng ta còn cá cược nhau rằng vị thiên tài ngang trời xuất thế này sẽ khiến các sư phụ tranh nhau cướp đoạt. Trước mắt xem ra thuật luyện đan cũng chỉ bình thường."

"Không cần kết luận quá sớm." Mai Tử Trọng đánh gãy lời hắn: "Có lẽ vị sư đệ này chỉ mới tiếp xúc với luyện đan nên mới như thế."

Tố y đệ tử vội chắp tay thi lễ: "Mai sư huynh dạy dỗ phải."

Mai Tử Trọng nhẹ lắc đầu, nắm đan dược trong tay, nói với hắn: "Viên đan dược này ta cầm đi."

"Mai sư huynh cứ tự nhiên." Tố y đệ tử vội nói.

Được đồ mình muốn, Mai Tử Trọng xoay người định rời khỏi.

Tố y đệ tử thấy hắn muốn đi, vội nói: "Mai sư huynh, nghe đồn trong đám đệ tử này có người luyện chế ra được đan dược cao cấp. Sư huynh không định đi nhìn xem chuyện lạ thực hư sao?"

Mai Tử Trọng hơi dừng chân, biểu tình vẫn bình thường: "Ngươi cũng đã nói là lời đồn, cần gì nghiêm túc?" Nói xong hắn lại cất bước, thân ảnh phiêu dật giống như lướt qua.

Nhìn Mai Tử Trọng rời đi, tố y đệ tử hâm mộ nói: "Mai sư huynh chính là Mai sư huynh, bất kể chuyện gì đều rất bình tĩnh. Không cao ngạo không nóng nảy, cũng không bị kẻ nào ảnh hưởng. Đúng là tấm gương cho chúng ta noi theo!"

Mộ Khinh Ca ngồi chờ hoàn toàn không biết chuyện phát sinh bên ngoài.

Vui vẻ thoải mái vắt chân, thưởng thức dược trà độc đáo trong Dược tháp. Vị trà xanh mang theo hương vị dược liệu nhàn nhạt, lúc uống vào thật đúng là có tư vị khác.