Chương 266: Vào tháp khảo thí (3)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đương nhiên hắn vẫn chưa quên chuyện mình tính kế Mộ Khinh Ca. Bản năng mới toát ra khinh thường, rồi lại đối mặt với con mắt Mộ Khinh Ca mà hổ thẹn cúi đầu.

"Người kia hai ngày nay thế nào?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Vệ Kỳ đáp: "Trốn trong chỗ ở không đi ra. Hình như từng phái người thả lời nói muốn xoay chuyển càn khôn, nhưng thu hoạch cực ít."

Mộ Khinh Ca cười bình thản: "Xem đi, vào Dược tháp có trò hay để nhìn."

Đang nói Mộ Khinh Ca bỗng cảm thấy có ánh mắt mang theo cảm xúc oán hận hỗn loạn phóng tới. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy Phượng Vu Quy tránh trong đám người.

Nhớ tới lúc mới gặp, hắn là vị hoàng tử Ly quốc khí phách hăng hái, ngạo nghễ mà đứng. Bây giờ lại né né tránh tránh nấp trong đám người, Mộ Khinh Ca không tự giác nở nụ cười.

Nụ cười này rơi vào mắt Phượng Vu Quy khiến sát ý trong mắt hắn càng nặng, hận ý càng đậm!

"Chư vị đều đến đông đủ rồi chứ!"

Trước đám người đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc bạch sam, đứng trên đài cao nhìn mấy trăm người phía dưới hỏi.

Hắn vừa xuất hiện lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, bao gồm cả Phượng Vu Quy và Mộ Khinh Ca.

Mọi người hơi ngửa đầu nhìn, chỉ cảm thấy ngũ quan người này thường thường, lại mang khí chất đạm bạc không nhiễm chút bụi thế gian.

"Người kia là ai?" Trong đám người có người thấp giọng hỏi hai bên.

"Tư thái này chỉ sợ là người trong Dược tháp."

Trong lúc nhất thời giữa mấy trăm người bắt đầu nghị luận sôi nổi, suy đoán thân phận người tới.

Thủy Linh đứng bên người Mộ Khinh Ca, nói với mọi người: "Nghe nói mỗi lần Dược tháp thu đồ đệ đều sẽ phái một vị đạo sư đến chỉ dẫn, người này chắc là Tiếp Dẫn giả."

"Thủy Linh sao muội biết nhiều thế!" Phục Thiên Long mạnh mẽ chen giữa Mộ Khinh Ca và Thủy Linh, ngạo nghễ liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca, làm vẻ mặt nịnh nọt với Thủy Linh.

Thủy Linh đắc ý cười nói: "Ta chính là mật thám giang hồ."

"Khoe mẽ." Vệ Quản Quản bĩu môi, nhân cơ hội ghé sát gần Mộ Khinh Ca.

Lúc này người trên đài lại mở miệng.

Trong tay hắn cầm một quyển danh sách, điểm danh từng người. Phàm là người bị hắn điểm đều tự động đứng ra, chờ ở một bên.

Lúc hắn điểm đến tên Phượng Vu Quy, tựa hồ cố ý nhìn hắn nhiều thêm hai lần.

Không chỉ hắn, những người khác cũng đánh giá thật kỹ Phượng Vu Quy. Tựa như đang nhớ kỹ nhân vật đứng trên đầu sóng ngọn gió này.

Kỳ thật Phượng Vu Quy đã phái người âm thầm xử lý chuyện đấy.

Nhưng vô luận hắn tung tin thế nào, nói mình không phải luyện đan sư cao cấp thì vẫn không thể lấp kín miệng lưỡi thế gian.

Lời đồn càng thổi phồng lớn!

Dư luận có thể biến trắng thành đen, cũng có thể biến đen thành trắng.

Cuối cùng đã điểm danh hết người trong danh sách.

Bạch sam nam tử trên đài nói: "Lần này ta là Tiếp Dẫn giả của Dược tháp, phụ trách dẫn các ngươi vào bên trong. Các ngươi đừng nghĩ vậy là có thể trở thành đệ tử Dược tháp. Lúc tiến vào Dược tháp sẽ có một khảo hạch nhập môn chờ các ngươi. Nếu không thể thông qua sẽ phải rời khỏi, mãi mãi không thể tham dự bất kì khảo hạch gì của Dược tháp. Sau khi thông qua thì sẽ tiến vào kỳ khảo sát. Kỳ khảo sát này rất quan trọng đối với các ngươi. Đơn giản mà nói tương lai các ngươi có thể bái nhập môn hạ của vị đan sư nào, đều dựa vào biểu hiện của các ngươi ở kỳ khảo sát. Đương nhiên nếu có người vi phạm quy củ kỳ khảo sát ở Dược tháp cũng sẽ bị đuổi ra khỏi đây, vĩnh viễn không được bước vào! Các ngươi đều nghe rõ chưa?"

"Nghe rõ!" Mọi người cùng hô vang lên.

Vệ Quản Quản lại gần Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng thì thầm: "Không thể tưởng được Dược tháp nhiều quy củ thế, nếu muội không thể thông qua khảo hạch nhập môn thì sao giờ? Muội không muốn cứ vậy về Đà thành đâu."

Mộ Khinh Ca nhẹ giọng an ủi: "Tới đâu hay tới đó đi."

Luyện đan cần có thiên phú, nàng cũng không biết ở phương diện này huynh muội Vệ gia có thiên phú không. Vậy nên không thể nói chắc được gì.

Thật ra nàng có chút hứng thú muốn biết khảo hạch nhập môn của Dược tháp rốt cuộc là kiểm tra cái gì.

Pi pi!!! Pi pi!!!

Đột nhiên cuồng phong nổi lên trên mặt đất. Gió to dựng lên giữa đất bằng thổi đến vạt áo mọi người tung bay, gió cát làm mờ mắt.

Mộ Khinh Ca híp hai mắt lại, ngửa đầu nhìn về phía chân trời. Trên không trung bay tới mấy bóng đen, phát ra từng đợt thú minh (âm thanh của thú).

"Mau xem! Đó là cái gì?"

"Trời ơi! Trông lớn thế! Là linh thú sao?"

"Tang Chỉ thành sẽ xuất hiện linh thú phi hành sao? Hay là linh thú tấn công thành?"

Đám người bắt đầu khủng hoảng.

Tiếp Dẫn giả Dược tháp lại bình tĩnh thản nhiên nói: "Mọi người không cần kinh hoảng, mấy linh thú phi hành này chỉ là toạ kỵ Dược tháp phái ra dẫn mọi người vào tháp thôi."

"Cái gì! Linh thú phi hành lợi hại vậy cư nhiên chỉ là toạ kỵ?"

"Dược tháp quá lợi hại rồi!"

"Ta quả thực lấy Dược tháp làm vinh dự!"

Đám người hâm mộ như làn sóng, một người tiếp một người.

'Đây là chênh lệch sao?' Trong lòng Mộ Khinh Ca chấn động.

Nhớ trước đây nàng cưỡi linh thú diễm mã tiến vào Lạc Đô, cũng là người người khiếp sợ. Ở Tam đẳng quốc người có thể dùng linh thú làm toạ kỵ đã thiếu càng thêm thiếu.

Vậy còn Dược tháp?

Cư nhiên xuất ra lực lớn dùng linh thú phi hành làm toạ kỵ. Hình thể linh thú phi hành khổng lồ như thế, chỉ sợ không phải loại ở Tam đẳng quốc có thể thuần phục.

Thực lực của Dược tháp chỉ sợ không đơn giản.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé loé, nhìn năm con linh thú phi hành chậm rãi hạ xuống.

Giờ khắc này nàng rốt cuộc hiểu vì sao mỗi năm chọn số người vào Dược tháp không nhiều lắm, mà lại muốn thiết kế quảng trường lớn như vậy để tập hợp làm gì.

Thì ra căn bản chính là 'sân bay' cho linh thú phi hành nha!

Quái vật khổng lồ thình lình hạ xuống, bóng đen lớn bao phủ mọi người trong quảng trường.

Lúc cự trảo chạm đất, mặt đất giống như hơi rung động.

Linh thú phi hành, mỗi một con đều dài ba trượng, rộng hơn trượng. Hình thái có chút giống chim ưng Mộ Khinh Ca thấy ở kiếp trước, nhưng lại có chút khác.

Ví như trên đầu chim ưng không có huyết hồng mào, càng không có màu lông bảy màu ở phần cổ.

Sau khi linh thú phi hành hạ cánh, có vẻ rất nhu thuận ngoan ngoãn, trong mắt không hề có lệ khí. Từng con an tĩnh ngồi xổm, duyên dáng dùng mỏ của mình sửa sang lại lông chim.

Mấy trăm người trên quảng trường đều cách linh thú phi hành rất xa, sợ không cẩn thận biến thành thức ăn cho linh thú.

Chỉ có Mộ Khinh Ca rất có hứng thú đánh giá.

Nàng ngạc nhiên phát hiện ở phần cổ năm con linh thú đều có người ngồi, hình như là người khống chế linh thú.

'Chẳng lẽ là thuần thú sư được ghi chép trên sách?' Mộ Khinh Ca tự hỏi trong lòng.

"Linh thú phi hành này tên là Ám Ưng. Là một linh thú có tính cách dịu ngoan, mọi người không cần sợ hãi. Hiện tại lấy trăm người làm đơn vị, tự mình bước lên lưng Ám Ưng đi." Tiếp Dẫn giả cất cao giọng nói với mọi người.

Nói xong hắn dẫn đầu làm mẫu. Thân thể nhảy một cái bước lên lưng Ám Ưng.

Ám Ưng quả nhiên như lời hắn nói, bị người bước lên không hề lộ ra điểm chán ghét. Vẫn an tĩnh như cũ, làm cho không ít người nổi lá gan.

Rất nhanh từng người đều bước lên lưng Ám Ưng.

Vệ Kỳ nói với Mộ Khinh Ca: "Mộ Ca, chúng ta cũng lên đi."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, cùng với huynh muội Vệ gia và Thủy Linh, Phục Thiên Long bước lên lưng Ám Ưng có ít người.

Sau khi tất cả mọi người đã đi lên rồi, Tiếp Dẫn giả hơi gật đầu với người khống chế Ám Ưng.

Lập tức Ám Ưng phát ra âm thanh pi pi, mở rộng đôi cánh lớn bay lên không trung...

Mọi người khoanh chân ngồi trên lưng Ám Ưng, chậm rãi thích ứng với việc phi hành. Nhưng vẫn có rất nhiều người tâm tình thấp thỏm, nhìn cảnh sắc núi non càng ngày càng nhỏ dưới chân.

"Oa, ta thật sự bay này."

"Không phải ngươi bay, mà là may mắn ngồi trên linh thú phi hành."

Cuồng phong thổi xung quanh bốn phía mọi người, thổi đến thân thể lung lay sắp rớt.

Tiếp Dẫn giả nhắc nhở: "Mọi người vận dụng linh lực khống chế mình, bảo trì ổn định."

Thời gian dần trôi qua, những thân thể lảo đảo muốn ngã kia cũng đều bình tĩnh lại.

Ám Ưng bay rất vững vàng, tốc độ cũng rất nhanh.

Mộ Khinh Ca khoanh chân ngồi ở vị trí gần với cánh, đánh giá cảnh sắc dưới chân.

Từ chỗ này nhìn xuống dải đất bằng, thật đúng là tuyệt vô cận hữu (*).

(*) Tuyệt vô cận hữu – 绝无仅有 – jué wú jǐn yǒu (chỉ có một, không có thứ hai, hình dung người/ vật có rất ít, rất hiếm. Gần nghĩa độc nhất vô nhị. Xuất từ Tô Thức, Thượng hoàng đế thư).

Khác với ngồi máy bay ở kiếp trước, nàng có thể cảm nhận rõ tốc độ gió, nhìn được cảnh sắc dưới chân.

Ám Ưng hình như mang theo bọn họ hướng tới Mê Mộng chi sâm.

Chỉ trong nháy mắt đã rời rất xa Tang Chỉ thành.

Mộ Khinh Ca để ý đoạn khoảng cách này không xuất hiện con đường nào.

'Xem ra sau này ra vào Dược tháp đều phải sử dụng linh thú phi hành.' Mộ Khinh Ca thở dài trong lòng.

Ám Ưng bay trên không trung ước chừng nửa canh giờ sau, rốt cuộc chậm rãi hạ xuống.

Lúc này không biết có phải lưng phụ tải quá nhiều người không mà lúc Ám Ưng lao xuống không có nhanh như trước, tốc độ cũng chậm rất nhiều.

Lúc Ám Ưng chạm đất, mọi người đều nhảy xuống khỏi lưng chim.