Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ánh mắt hắn sắc bén như đao nhìn người hầu, nhưng cuối cùng vẫn đi đến hướng cửa phòng kia.
Phục Thiên Long đi vào, người hầu lập tức đóng cửa phòng lại.
Lúc này ở một nhã gian khác vẫn tiếp tục cãi nhau.
Vệ Quản Quản và Thủy Linh giống như tiểu hài tử tranh giành tình cảm, tranh đoạt Mộ Khinh Ca. Giống như nàng là một món đồ chơi cho các nàng âu yếm vậy.
"Đủ rồi!" Sắc mặt Mộ Khinh Ca lạnh buốt nhìn hai nàng.
Lập tức nhã gian yên tĩnh lại.
Hoa Nguyệt yên lặng rót thêm trà cho Mộ Khinh Ca, trong lòng bi ai thay Vệ Quản Quản và Thủy Linh.
Chẳng lẽ các nàng ấy không biết làm vậy sẽ chỉ khiến cho chủ tử phản cảm sao?
Đồng thời trong lòng nàng tán thưởng. Đều là nữ tử, vì sao nàng và Ấu Hà đều không thể khiến nữ tử khuynh tâm nhỉ? Tiểu tước gia của các nàng đúng là nam nữ đều ăn!
"Muốn ăn cơm thì yên lặng, không muốn ăn thì rời đi." Mộ Khinh Ca trầm mặt xuống, cảnh cáo một câu.
Mấy người trong phòng ngoại trừ Tư Mạch cười như ẩn như hiện, những người khác đều ngồi nghiêm chỉnh không dám hồ nháo.
Một nhã gian khác, Phục Thiên Long tiến vào xong, lông mày vẫn chưa buông lỏng.
Nam tử ngồi sau một thân cẩm bào đỏ sậm, nét mặt trên ngũ quan mang theo thần thái cao nhân nhất đẳng làm cho hắn rất không thoải mái.
"Ngươi là ai?" Phục Thiên Long hỏi thẳng.
Phượng Vu Quy giơ tay chỉ chỗ ngồi trống bên cạnh, nói với Phục Thiên Long: "Ngồi đi."
Phục Thiên Long nhìn chỗ ngồi trống đấy, không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Thấy hắn không cảm kích, đáy mắt Phượng Vu Quy hơi tối lại, khẽ mở miệng: "Xem ra Phục huynh là người thẳng tính. Một khi đã vậy, ta cũng không quanh co lòng vòng. Thật ra Phục huynh không thích họ Mộ kia, ta cũng không thích."
Phục Thiên Long tính thẳng nhưng không ngốc. Bây giờ nghe câu nói ấy đã đoán ra người này tìm mình là có liên quan đến Mộ Ca.
Hắn trầm mặc không nói, muốn biết người chủ động đến tìm hắn có tính toán gì.
Phượng Vu Quy cười cười, nói với Phục Thiên Long: "Không bằng chúng ta cùng cho hắn một chút bài học thì thế nào?"
Ánh mắt Phục Thiên Long chợt loé, môi mím chặt hơi mở ra: "Hắn đắc tội ngươi?"
Phượng Vu Quy lập tức thu nụ cười về, trong mắt nén giận nói: "Ta và Phục huynh cũng coi như đồng mệnh tương liên. Nếu Phục huynh đã hỏi, ta cũng không che giấu. Vệ gia Vệ Quản Quản, Phục huynh đã biết?"
Phượng Vu Quy dùng ánh mắt thử nhìn về phía Phục Thiên Long.
Phục Thiên Long sửng sốt, sau đó gật đầu.
Lúc này Phượng Vu Quy mới phẫn hận nói: "Vốn ta và Vệ Quản Quản cũng có một đoạn nhân duyên, lại bởi vì họ Mộ kia xen vào. Ngươi nói xem, đại nhục như thế ta há có thể không báo?"
Những lời này thật là chọc trúng tâm Phục Thiên Long.
Phảng phất đoạn nhân duyên Phượng Vu Quy vừa nói kia, là hắn và Thủy Linh.
Thấy hai mắt Phục Thiên Long trở nên đỏ đậm, khoé miệng Phượng Vu Quy xẹt qua nụ cười ngắn. Hắn cùng chung kẻ địch nói với Phục Thiên Long: "Phục huynh, ta muốn báo thù. Nhưng tiếc là khó có thể tiếp cận bọn họ. Bây giờ huynh có vết xe đổ này của ta, nếu không giải quyết hậu hoạn trước, chẳng phải là đi theo vết xe đổ của ta?"
Khoé mắt Phục Thiên Long nhảy dựng, ánh mắt trở nên hung ác.
Hắn nhìn Phượng Vu Quy, hỏi: "Giải quyết thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn ta giết họ Mộ kia?"
'Giết? Chỉ bằng ngươi?' trong mắt Phượng Vu Quy hiện lên khinh thường.
Tu vi Mộ Khinh Ca thế nào hắn không rõ lắm. Nhưng có thể đối nghịch với hắn, hơn nữa giết ra vòng vây nhiều thế lực truy quét Trĩ thành sẽ bị một tên đầu trâu này giết được à?
"Không, ta chỉ muốn làm hắn xấu mặt." Phượng Vu Quy nói.
Mộ Khinh Ca vũ nhục hắn, hắn còn chưa lấy về. Sao để cho hắn (Mộ Khinh Ca) chết nhanh thế được?
"Xấu mặt?" Phục Thiên Long khó hiểu nhíu mày.
Phượng Vu Quy gật đầu, lấy ra một gói dược phấn trong lòng đưa tới trước mặt Phục Thiên Long: "Chỉ cần huynh nghĩ cách đổ thứ này vào chén của hắn. Sau khi hắn uống xong, sẽ có trò hay để nhìn."
Phục Thiên Long nhận lấy gói giấy ngửi lên chóp mũi, con ngươi bỗng chốc co rụt lại: "Đây là độc dược?"
"Phục huynh quả nhiên lợi hại." Phượng Vu Quy không phủ nhận.
Phục Thiên Long gắt gao mím chặt môi, trầm giọng hỏi: "Dùng dược này xong sẽ thế nào?"
Phượng Vũ Quy không nói rõ, ánh mắt thâm ý nói với hắn: "Chờ hắn uống vào, Phục huynh sẽ biết."
Nghĩ đến lời Phượng Vu Quy nói lúc nãy không muốn lấy mạng họ Mộ, trong lòng Phục Thiên Long hơi dao động. Nhưng hắn vẫn không yên tâm về Phượng Vu Quy, nắm chặt gói dược trong tay, nói với hắn: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta gọi là Phượng Vu Quy, đến từ Ly quốc." Phượng Vu Quy hào phóng nói ra tên mình.
Phục Thiên Long co rụt hai mắt: "Ly quốc? Họ Phượng! Ngươi là người hoàng thất Ly quốc!"
Ánh mắt Phượng Vu Quy chợt loé, cười nói: "Phục huynh kiến thức rộng rãi!"
"Hừ." Phục Thiên Long cất gói dược lại, xoay người đi ra nhã gian.
Lúc ra đến cửa, Phục Thiên Long đột nhiên dừng lại, trầm giọng nói: "Không thể tưởng được hoàng thất Ly quốc sẽ có một vài thế hệ âm hiểm."
Phượng Vu Quy tươi cười cứng đờ, thị vệ bên người hắn đã rút đao ra khỏi vỏ.
Phục Thiên Long đột nhiên vung cửa rời khỏi phòng.
"Điện hạ!" Thị vệ nhìn về phía Phượng Vu Quy.
Phượng Vu Quy trong mắt sát ý lạnh lẽo, vẫn duy trì trầm mặc.
Phục Thiên Long ra khỏi nhã gian, lẩm bẩm một câu trong miệng: "Vì Thủy Linh, ta sẽ biến thành người xấu."
Hắn đi tới nhã gian lúc trước, giả bộ trấn định đẩy cửa ra.
Lập tức mùi đồ ăn bay tới.
Phục Thiên Long nâng mắt nhìn, mới phát hiện bàn tròn trống rỗng đã bày đầy thức ăn.
"Phục Thiên Long ngươi chạy đi đâu vậy? Không phải nói đi giục đồ ăn sao?" Hắn vừa vào, Thủy Linh đã mở miệng chất vấn.
Ánh mắt thanh đạm của Mộ Khinh Ca nhàn nhạt đảo qua hắn, rồi thu về.
"Ta... Ta quá mót, nên đi nhà xí." Phục Thiên Long thuận miệng nói.
"Ai nha! Mọi người đang chuẩn bị ăn cơm, ngươi cái gì cũng nói được." Thủy Linh giận dữ nói.
"Không sao không sao, Thiên Long là người thẳng tính mà." Vệ Kỳ vội nói.
Phục Thiên Long thấy Thủy Linh oán trách mình, đành phải cúi đầu ngồi về chỗ.
"Được rồi, mọi người đều đã đông đủ. Chúng ta bắt đầu ăn thôi! Ta đói bụng rồi!" Vệ Quản Quản nhìn một bàn mỹ vị mà chảy nước miếng.
Hoa Nguyệt đứng dậy bưng bầu rượu lên, rót rượu cho mọi người.
Lúc đến trước mặt Phục Thiên Long, hắn đưa ngăn lại, đoạt lấy bầu rượu: "Không dám làm phiền cô nương, ta tự mình rót."
Hoa Nguyệt chần chừ một chút, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu.
Thủy Linh nói: "Không cần phải để ý hắn, hắn muốn thế nào thì thế đó đi." Nói xong nàng còn liếc trắng mắt nhìn Phục Thiên Long.
Hoa Nguyệt lui về bên người Mộ Khinh Ca, được người sau bảo ngồi xuống.
Huynh muội Vệ gia không phải lần đầu thấy hình thức ở chung của Mộ Khinh Ca và Hoa Nguyệt, vì vậy đối với hành vi chủ tớ cùng bàn thấy nhưng không thể trách. Mà Thuỷ Linh đến từ Ba quốc càng thêm không quan tâm những lễ nghi kia, Phục Thiên Long trong lòng có chuyện nên cũng không có tâm chú ý mấy thứ này. Vì vậy Hoa Nguyệt ngồi xuống không có tạo ra gợn sóng gì.
Còn Tư Mạch... ở trong lòng Mộ Khinh Ca, hắn có thể hoàn toàn xem nhẹ.
"Đến đến đến, chúng ta lần này đoàn tụ, mọi người làm một chén đi." Vệ Kỳ bưng chén rượu của mình, đứng lên nói.
"Không có người ngoài, mọi người tùy ý ngồi xuống đi." Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng nói một câu, ngăn lại những người khác muốn đứng dậy.
Vệ Kỳ gãi đầu, ngây ngốc cười nói: "Đúng đúng đúng, giữa chúng ta không cần khách sáo thế."
Nói xong tất cả mọi người đều uống hết chén rượu.
Uống rượu xong, tự nhiên muốn thêm rượu.
Mà vừa rồi bầu rượu lại bị Phục Thiên Long cầm trong tay.
Lập tức huynh muội Vệ gia và Thủy Linh đều nhìn hắn.
Hắn cầm bầu rượu, đứng lên nói: "Ta thêm rượu cho mọi người." Nói xong hắn thuận theo tay phải rót xuống.
Hành động của hắn chưa khiến bất kì ai chú ý.
Lúc hắn đi tới cạnh Mộ Khinh Ca, Hoa Nguyệt chủ động đứng lên muốn tiếp nhận lại bị hắn tránh đi. Miệng bình trút xuống, rượu óng ánh rót xuống chén Mộ Khinh Ca.
Rót đầy một chén, Phục Thiên Long giơ bầu rượu lên lay động một chút. "Hết rượu rồi, ta đi đổi bầu khác."
Nói xong, hắn xoay người hướng tới ngoài cửa.
Chờ lúc đóng cửa phòng lại, tâm tình khẩn trương của hắn mới hoà hoãn vài phần.
Vừa rồi hắn giấu dược phấn ở cổ tay áo, nương cơ hội rót rượu đổ cả rượu và dược phấn vào chén Mộ Khinh Ca.
"Chắc hắn không phát hiện ra đâu!" Phục Thiên Long lầu bầu nói.
"Khách quan ngài không sao chứ?" Tiểu nhị đi ngang qua thấy Phục Thiên Long đứng ở hành lang ngoài cửa, vội hỏi.
Phục Thiên Long sửng sốt, đưa bầu rượu cho hắn, giọng nói ồm ồm: "Hết rượu rồi, ngươi lấy thêm một bầu đi."
Tiểu nhị nhận bầu rượu, nhanh chóng rời đi.