Edit: Diệp Lưu Nhiên
'Tỷ tỷ'
Hai chữ này giống như sét đánh giữa trời bổ trúng đỉnh đầu Mộ Khinh Ca.
Con ngươi nàng bỗng chốc co rụt lại, ngừng rút tay ra.
Tư Mạch đứng phía sau nàng, ánh mắt thâm thúy không rõ hàm nghĩa đảo qua Thủy Linh.
"Thuỷ Linh quay về đây! Trước đám đông, muội cùng nam tử xa lạ ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?" Phục Thiên Long đi tới, lớn giọng.
Đôi mắt đen nhánh nhìn ánh mắt tràn đầy cảnh giác của Mộ Khinh Ca.
"Không, ta rất thích Mộ Ca." Thủy Linh phản bác. Không buông tay Mộ Khinh Ca ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.
"Muội!" Phục Thiên Long tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
Sắc mặt Vệ Quản Quản cũng không tốt nói với Thủy Linh: "Thủy Linh, ngươi không quen Mộ Ca, sao lại ôm huynh ấy thế?"
"Ngươi không phải cũng..."
"Được rồi." Mộ Khinh Ca nghe đến đầu trướng lớn. Đồng thời rút cả hai tay ra, xoay người nói: "Ta còn phải đi báo danh, lát nữa nói chuyện sau."
"Mộ Ca, huynh không cần phải xếp hàng đâu."
Mộ Khinh Ca vừa quay người, đã bị Vệ Kỳ gọi lại.
Nàng nghi hoặc khó hiểu quay đầu nhìn hắn.
Vệ Kỳ giương lông mày, đắc ý nói: "Chúng ta biết huynh nhất định sẽ không bỏ qua lần báo danh này, cho nên lúc nãy xếp hàng đã báo thay huynh rồi."
Nói xong còn biểu hiện ra vẻ đắc chí 'Mau khen ta đi! Mau khen ta đi!'
Mộ Khinh Ca quét mắt nhìn hắn, dừng trên người Vệ Quản Quản, câu môi cười: "Đa tạ Quản Quản."
"Oa! Mộ Ca huynh thật lợi hại! Sao huynh biết là do muội nhắc Vệ Kỳ thúi vậy?" Nét sùng bái hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Quản Quản, coi Mộ Khinh Ca như thiên thần.
Ngay cả Thủy Linh ở một bên, đôi mắt to linh động đánh giá Mộ Khinh Ca, rõ ràng mang theo tìm tòi nghiên cứu.
Vệ Kỳ uể oải nói: "Mộ Ca, sao không thể là do ta đề nghị đầu tiên chứ?"
Trong lòng Mộ Khinh Ca buồn cười, lười giải thích. Liếc nhìn mọi người, nàng nói: "Nếu không cần xếp hàng báo danh, vậy trước tiên rời khỏi chỗ này đi."
Mọi người đều gật đầu. Chỉ có Phục Thiên Long ánh mắt mang theo địch ý nhìn Mộ Khinh Ca.
Hình như hắn đối với chuyện Thủy Linh thân cận nàng hết sức bất mãn.
"Đúng rồi, Mộ Ca. Huynh tìm được chỗ ở chưa? Chúng ta phải nghỉ ngơi ở Tang Chỉ thành ba ngày, ba ngày sau mới được dẫn tới Dược tháp." Vệ Kỳ đột nhiên hỏi.
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu: "Lúc đến đã phân phó Ấu Hà đi tìm rồi."
"Bây giờ không dễ tìm đâu." Vệ Quản Quản mím môi nói.
Thủy Linh cũng gật đầu phụ hoạ: "Đúng vậy đó! Bây giờ trong thành chật ních người đến báo danh, khách điếm đã sớm đầy rồi. Bốn người chúng ta bởi vì tranh nhau một gian phòng, mới không đánh không quen biết nha."
Vệ Quản Quản nói tiếp: "Hiện tại muội ở cùng một phòng với Thủy Linh, Vệ Kỳ thúi và Phục Thiên Long một phòng. Vạn nhất Ấu Hà không tìm thấy khách điếm thì làm sao bây giờ?" Nói xong, nàng không có hảo ý nhìn ca ca mình, nói thẳng: "Vệ Kỳ huynh nhường giường cho Mộ Ca đi!"
Vệ Kỳ đương nhiên là không có ý kiến.
Nhưng Phục Thiên Long lại nặng nề mở miệng: "Ta không muốn. Ta không thích cùng một phòng với tên tiểu bạch kiểm này!"
"Phục Thiên Long!" Thủy Linh bất mãn nhíu mày, lên tiếng cảnh cáo.
Phục Thiên Long ngạo kiều hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn nàng.
"Ngươi! Xấu tính!" Thủy Linh tức đến dậm chân, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.
Mộ Khinh Ca cạn lời, trong lòng thầm than: Nè! Tiểu thư, ta bị người khác căm thù còn không phải vì ngươi chả hiểu ra sao thân cận ta à?
Kẻ ngốc đều nhìn ra cái tên Phục Thiên Long kia có vài phần để ý với Thuỷ Linh, sao nàng không nhìn ra được chứ.
"Không cần lo, ta tin Ấu Hà có thể tìm được chỗ nghỉ." Mộ Khinh Ca nhàn nhạt mở miệng, đánh gãy cuộc tranh chấp vô vị.
"Không sai. Tiểu Ca nhi ở cùng chỗ với ta, không cần phiền mọi người." Tư Mạch đúng lúc mở miệng. Ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt đảo qua mấy người.
Tiểu Ca nhi của hắn há có thể ở cùng với nam nhân khác?
Tư Mạch nói làm cho khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi co lại.
Trong lúc vô ý thấy được khiếp sợ và tò mò trong đôi mắt tiểu cô nương Thủy Linh.
Đúng rồi! Nàng thiếu chút đã quên nha đầu này cư nhiên có thể nhìn thấu huyễn khí ngụy trang của mình!
'Người nào đó không phải đã nói trừ phi tu vi cao hơn hắn, nếu không không ai có thể nhìn ra nàng ngụy trang hay sao? Hừ, căn bản chính là nói điêu!' Mộ Khinh Ca âm thầm mắng chửi.
Lúc này Hoa Nguyệt đi tới, nói với Mộ Khinh Ca: "Gia, chúng ta còn phải xếp hàng nữa không?"
"Không cần. Ta quên nói với ngươi." Mộ Khinh Ca lắc đầu.
Hoa Nguyệt hơi hơi mỉm cười, canh giữ ở phía sau Mộ Khinh Ca.
"Hoa Nguyệt, đã lâu không thấy!" Vệ Quản Quản phất tay với Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt mím môi cười, cúi người thi lễ với Vệ Quản Quản và Vệ Kỳ, nói: "Vệ công tử, Vệ tiểu thư."
"Nếu người đã đông đủ, chúng ta đừng đứng ở đây nữa. Dứt khoát tìm một chỗ vừa ăn vừa nói đi." Vệ Kỳ đề nghị.
Mộ Khinh Ca không từ chối.
Nói đến nàng và huynh muội Vệ gia coi như là bằng hữu gặp nhau.
Chỉ là nàng có chút không thích ứng cảm giác có yêu quái tiên sinh ở bên cạnh.
Bất đắc dĩ nàng dùng ánh mắt ám chỉ, tên nam nhân này thật giống như không hiểu gì, cư nhiên đi cùng đám người bọn họ tới quán rượu.
Thoáng rớt lại sau hai bước, Mộ Khinh Ca nhịn không được nói khẽ với nam nhân: "Ngươi già như vậy, không biết xấu hổ tham gia bọn trẻ tuổi nói chuyện sao?"
"Tiểu Ca nhi ghét bỏ ta?" Ánh mắt Tư Mạch mang theo kim cương lóng lánh nhỏ vụn, ngữ khí khó phân hỉ nộ.
Mộ Khinh Ca trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt kia quá rõ ràng.
Tư Mạch đột nhiên dừng chân lại, cánh môi chậm rãi mở ra: "Chư vị..."
Người phía trước lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Khoé mắt Mộ Khinh Ca co lại, không biết tên nam nhân này định chơi trò gì.
Chỉ thấy trong mắt Tư Mạch toát ra ưu thương nhàn nhạt, dùng giọng nói tiếc nuối: "Tiểu Ca nhi không thích ta thân cận nhiều với người ngoài, Mạch xin cáo từ trước."
Moá nó!
Mộ Khinh Ca co rụt mắt lại, trong lòng như đang có thanh âm rơi vỡ! 'Có cần phải nói mập mờ thế không, làm cho người ta nghĩ vớ vẩn?'
"Vì sao vậy? Sao biểu ca không thể ăn cơm cùng chúng ta?" Vệ Quản Quản không có tâm cơ trực tiếp hỏi.
Tư Mạch không nói nữa, đôi mắt hàm chứa ủy khuất nhìn Mộ Khinh Ca.
Tựa hồ nàng chính là đầu sỏ!
Vệ Quản Quản lập tức nhìn về phía Mộ Khinh Ca, khó hiểu hỏi: "Mộ Ca, chúng ta là bằng hữu, sao có thể xem là người ngoài chứ? Để biểu ca đi cùng với chúng ta đi."
"Đúng vậy! Mộ Ca, chúng ta lần đầu gặp biểu ca. Sao có thể để huynh ấy rời đi một mình, còn chúng ta thì ăn ngon được?" Vệ Kỳ cũng nói.
Đầu Mộ Khinh Ca hơi phát đau.
Nàng nhìn về phía Tư Mạch, không ngoài ý muốn thấy hắn ẩn ẩn cười âm hiểm. Đối với sự chân thành của huynh muội Vệ gia, nàng chỉ có thể cắn răng nói: "Vậy cùng đi đi."
"Vậy Tiểu Ca nhi có vui không?" Tư Mạch do dự nói.
Mộ Khinh Ca hơi mấp máy miệng, híp hai mắt cười: "Vui chứ, ta sao lại không vui được?"
"Thật tốt quá! Muội biết Mộ Ca là tốt nhất mà!" Vệ Quản Quản nhảy nhót tới muốn bám cánh tay Mộ Khinh Ca.
Như nhận ra dự tính của nàng, Thủy Linh cũng từ một bên khác bá chiếm bên cánh tay kia của Mộ Khinh Ca.
Hai nàng cách Mộ Khinh Ca trừng mắt liếc nhau, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
Mộ Khinh Ca đen mặt nhìn các nàng, lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Nói xong nàng trực tiếp đi qua giữa Phục Thiên Long và Vệ Kỳ.
Tư Mạch hơi mỉm cười, chậm rãi đuổi kịp.
"Mộ Ca chờ muội với!" Vệ Quản Quản hừ một tiếng với Thủy Linh, chạy nhanh đuổi theo. Vệ Kỳ cũng theo sau.
Thủy Linh cũng định đuổi theo, lại bị Phục Thiên Long giữ chặt.
"Thủy Linh, muội thân cận với tên tiểu bạch kiểm thế làm gì? Muội đừng quên hai chúng ta có hôn ước. Cha nương đã nói chờ chúng ta về từ Dược tháp, liền thành thân."
Thủy Linh không kiên nhẫn vung cánh tay ra, nói với Phục Thiên Long: "Đó là cha nương tự quyết, không phải ta. Ta thích Mộ Ca đấy thì sao?"
"Thủy Linh muội! Muội tin ta giết hắn không!" Phục Thiên Long nảy sinh ác độc nói.
Thủy Linh khinh thường nhìn hắn, đánh giá trên dưới rồi châm biếm: "Chỉ bằng ngươi? Ngay cả ngón tay Mộ Ca đều không động tới được đâu!"
Nói xong nàng bỏ qua Phục Thiên Long, nhảy nhót đuổi tới người phía trước.
Bộ dạng xinh đẹp hoạt bát, tựa như tinh linh trên núi.
"Đáng giận! Tiểu bạch kiểm chết tiệt!" Phục Thiên Long đứng tại chỗ. Hai tay nắm lại, nghiến răng nghiến lợi nói.
Một màn này không kinh động bất kì ai. Nhưng lại rơi vào trong mắt người dưới mái hiên bên đường.
Lúc Thủy Linh đi rồi, người nọ nhìn chằm chằm vào Phục Thiên Long. Khoé miệng nở nụ cười tính toán.