Chương 251: Sờ mông Mạch đại gia (4)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Đối với sự tự luyến của nàng, Tư Mạch tỏ vẻ nhận biết. 'Ừm, Tiểu Ca nhi của hắn vốn nên như vậy! Tùy ý mà sống, tiêu sái cuồng ngạo. Huống chi lời nàng nói rất đúng!'

"Bây giờ Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm đang ở trạng thái sơ sinh. Nếu Tiểu Ca nhi có thể bảo hộ nó, để nó tán thành nàng. Tương lai sẽ là trợ lực lớn cho nàng." Tư Mạch nghiêm túc nói.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại nhíu mày, hồ nghi nhìn hắn: "Không phải ngươi nói nếu Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm không thể đột phá, chính là đồ bỏ sao?"

Tư Mạch gật đầu: "Ta đã từng nói qua. Nhưng một khi đột phá, nó chính là tồn tại vô địch. Chú ý chữ vô địch này, không phải chỉ ở Lâm Xuyên."

Mộ Khinh Ca co rụt mắt lại, trong nội tâm nàng mơ hồ có cảm giác. Hôm nay Tư Mạch sẽ hé lộ một ít cho nàng về thế giới bên ngoài Lâm Xuyên!

"Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm muốn dựa vào tự mình đột phá đích xác vô cùng khó. Nhưng thuộc tính đặc thù của nó, làm cho nó có thêm đường tắt có thể đi." Sâu trong mắt hổ phách của Tư Mạch chớp động ánh sáng.

Mộ Khinh Ca nhấp môi, hô hấp có chút dồn dập chờ lời nói kế tiếp của Tư Mạch.

"Giữa dị hoả cắn nuốt lẫn nhau có thể gia tăng đột phá. Nhưng phải cần thuộc tính tương đồng mới có thể tiến hành. Mà dị hoả cùng thuộc tính rất khó gặp phải, cho dù gặp phải cũng không nhất định cắn nuốt được. Càng nhiều hơn là lưỡng bại câu thương. Nhưng Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm bởi vì thuộc tính đặc thù của nó có thể cắn nuốt tất cả các loại thuộc tính dị hoả. Nó càng cắn nuốt dị hoả thì càng cường đại. Dị hoả bình thường chỉ có thể cắn nuốt một hoặc hai lần, nhưng Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm lại có thể có vô hạn lần. Nàng nói xem có lợi hại không?"

"Lợi hại!" Mộ Khinh Ca rung động, bị Tư Mạch nói vậy làm nàng cảm thấy Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm có chỗ nào là đồ bỏ đi, rõ ràng chính là khối bảo!

Nhưng Tư Mạch làm nàng rung động không chỉ chừng này, hắn tươi cười thưởng thức nhìn Mộ Khinh Ca khiếp sợ, nói tiếp: "Nó bây giờ mới sơ sinh, chỉ cần nàng có thể được nó nhận thức, có thể thu phục nó cùng nó đạt khế ước. Một khi hình thành quan hệ, năng lực của nó có thể cộng hưởng cùng nàng, mà nàng cũng có thể giúp nó bắt dị hoả để nó cắn nuốt. Mỗi lần nó cắn nuốt, nàng đều có lợi."

Phanh!

Mộ Khinh Ca vỗ bàn, làm cho Tư Mạch im bặt.

Tư Mạch nhìn về phía nàng, chỉ cảm thấy hai con mắt nàng như hai ngọn lửa thiêu đốt.

Tiếp theo, chợt nghe ngữ khí nàng kiên định nói: "Quyết định thế đi! Ta nhất định phải có được Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm!"

Tư Mạch buồn cười nói: "Tiểu Ca nhi biết Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm ở đâu sao?"

Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, lửa nóng lan tràn bị câu này của Tư Mạch như bị dội một chậu nước đá, thả ra khói trắng 'xèo xèo'. Nàng chậm rãi chuyển mắt, nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Mạch, nghiến răng nói: "Ngươi không biết sao?" Nếu hắn không biết, phí nhiều lời như vậy làm gì?

Tư Mạch hơi giương khoé miệng, đôi mắt màu hổ phách mang theo mấy phần cảm xúc không rõ. Hắn nhìn Mộ Khinh Ca, khoanh tay: "Ta biết, nhưng vì sao phải nói?"

Đáy lòng Mộ Khinh Ca trầm xuống, nhìn nam nhân cất giấu giảo hoạt trong mắt.

Xem ra gia hoả này muốn định giá, nhân lúc cháy nhà mà hôi của!

"Ngươi muốn trao đổi thế nào?" Mộ Khinh Ca lạnh mặt hỏi. Nàng không phản cảm đối với hành vi của Tư Mạch, nếu vị trí bọn họ đổi lại, nàng cũng sẽ làm thế. Rốt cuộc giữa bọn họ không có quan hệ gì, căn bản không có lí do ràng buộc để nói ra một tin tình báo hữu dụng. Chỉ là thái độ Tư Mạch đột nhiên chuyển biến, làm nàng lập tức chưa tiếp thu được.

Trước kia Tư Mạch làm việc gì chưa bao giờ muốn trao đổi hoặc thù lao.

Nhưng nàng rất nhanh điều chỉnh lại, nàng không có lý do bắt Tư Mạch không trả giá với nàng.

"Rất đơn giản, chỉ cần Tiểu Ca nhi đáp ứng ta một chuyện là được." Tư Mạch vươn một ngón tay, quơ quơ trước mặt Mộ Khinh Ca.

"Nói." Mộ Khinh Ca nói.

Tư Mạch mỉm cười, ngón tay chạm lên cánh môi mình: "Chỉ cần Tiêu Ca nhi thơm một cái là được."

Xoạch!

Mộ Khinh Ca đột nhiên đứng lên. Đen mặt, một thân sát ý nhìn chằm chằm Tư Mạch. Nàng nâng tay, cười lạnh: "Ta không ngại giúp ngươi cắt bỏ nó."

"Tiểu Ca nhi thật nhẫn tâm." Đôi mắt màu hổ phách toát ra thần sắc ủy khuất.

Sắc mặt Mộ Khinh Ca không bởi vậy mà tốt hơn.

Nàng xoay người nói: "Nếu ngươi không muốn nói thì không nói. Tự ta đi tìm."

"Điều kiện này của ta, làm Tiểu Ca nhi khó tiếp thu vậy sao?" Tư Mạch chậm rãi đứng lên, nhìn bóng dáng quật cường của Mộ Khinh Ca.

Khó tiếp thu sao?

Mộ Khinh Ca cẩn thận nghĩ nghĩ. Thơm Tư Mạch một chút sẽ không rớt miếng thịt nào, nội tâm nàng cũng không phải quá bài xích. Nhưng nàng không muốn dùng phương thức này đi đổi tình báo.

Nàng mà thật sự đáp ứng, tôn nghiêm trước mặt Tư Mạch sẽ không còn sót lại chút gì.

Nàng ghé mắt, đạm nhiên nói: "Với ngươi có lẽ không, với ta thì có."

Dứt lời, nàng định rời đi.

Thấy nàng thật sự tức giận, Tư Mạch vội nói: "Tiểu Ca nhi, ta chỉ nói giỡn thôi. Nàng muốn, muốn biết chuyện gì, ta tuyệt sẽ không để nàng dùng bất cứ thứ gì trao đổi." Hắn thật chỉ nói đùa, nhưng trong vui đùa có chút muốn thử. Hắn muốn biết trong lòng Mộ Khinh Ca có cảm giác nào với hắn.

Đáng tiếc, kết quả hình như khiến người thất vọng.

'Tiểu Ca nhi, tâm nàng có thể rộng mở vì ta không?' Tư Mạch thở dài trong lòng nói.

Mộ Khinh Ca xoay người nhìn về phía hắn, sắc mặt vẫn chưa tốt lên: "Ngươi nói đùa không hề buồn cười."

"Ừ ừ, đúng là không buồn cười. Để bồi tội, ta nói cho nàng chuyện về Hoả tộc nhé?" Tư Mạch tranh thủ xin tha thứ. Nếu thật sự chọc giận Mộ Khinh Ca, hắn đi cùng nàng tới Dược tháp Ngu quốc thế nào giờ? Còn kế hoạch của hắn thì sao đây?

Mộ Khinh Ca nhíu mày, cảm giác hình như có điểm nào không đúng.

Cuối cùng bởi vì tò mò trong lòng, lại ngồi xuống ghế.

Thấy Mộ Khinh Ca nguyện ý ngồi xuống, trong lòng Tư Mạch nhẹ nhàng thở ra: "Tiểu Ca nhi chắc hẳn đã nhìn ra. Ở Lâm Xuyên không có truyền thuyết về huyết mạch chi lực. Đó là bởi vì trong Lâm Xuyên không có gia tộc truyền thừa huyết mạch."

Mộ Khinh Ca rùng mình, suy đoán đối với lai lịch mẫu thân càng thêm xác minh.

Nếu mẫu thân không phải người đại lục Lâm Xuyên, vậy bà ấy bây giờ còn sống hay đã chết?

"Vạn Tượng Lâu Hàn gia không phải phát triển từ Lâm Xuyên, mà là đến từ ngoại vực. Nói thẳng ra là nhất mạch bọn họ bị huyết mạch từ bỏ, rời xa gia tộc đến Lâm Xuyên tự sinh tự diệt. Thế giới bên ngoài Lâm Xuyên có rất nhiều gia tộc. Trong đó có thể xưng là cổ tộc gia tộc đều là có được huyết mạch đặc thù. Mà gia tộc khác đều mọc lên sau, vẫn chưa ngưng xuất ra huyết mạch chi lực. Nhưng trong cổ tộc cũng có phân chia mạnh yếu, có gia tộc cường thịnh, cũng có gia tộc xuống dốc. Vô luận thế nào, thế giới bên kia vẫn lấy mệnh danh bọn họ, được xưng là Trung Cổ Giới." Tư Mạch dùng thanh âm chậm rãi nói.

Tựa hồ muốn làm cho Mộ Khinh Ca có lý giải tốt hơn.

"Trung Cổ Giới." Mộ Khinh Ca nhẹ giọng nỉ non.

Tư Mạch nói phảng phất mở ra cho nàng một mảnh lãnh thổ quốc gia. Mà nàng có cảm giác một ngày nào đó, nàng sẽ tự mình bước lên phiến lãnh thổ kia, chính mắt nhìn thế giới bên ngoài Lâm Xuyên.

"Khiến ta ngoài ý muốn chính là trên người Tiểu Ca nhi cư nhiên có huyết mạch chi lực. Mộ gia là người Lâm Xuyên, cũng không có huyết mạch trong người. Khả năng duy nhất chính là huyết mạch trên người nàng đến từ mẫu tộc." Tư Mạch một lời nói hết ra bí mật trong lòng Mộ Khinh Ca.

Bí mật bị nam nhân này biết, Mộ Khinh Ca đã không còn kinh ngạc.

Nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn hắn hỏi: "Vậy ngươi có biết ở Trung Cổ Giới, có gia tộc nào có danh luyện khí không?"

Tư Mạch lúc này không từ chối vấn đề của nàng, gật đầu nói: "Có, Tây Châu Tang gia."

"Tây Châu Tang gia!" Mộ Khinh Ca bỗng co rụt hai mắt. Mẫu thân họ Tang, xem ra thật sự có quan hệ đến Tây Châu Tang gia!

Nàng bình phục xuống, nghi hoặc hỏi Tư Mạch: "Vì sao nói cho ta biết nhiều như vậy?" Nàng nhớ nàng đã từng hỏi vấn đề này, đều bị Tư Mạch qua loa lấy lệ cự tuyệt.

Tư Mạch cười nói: "Tiểu Ca nhi chỉ cách tử cảnh có một đường. Tử cảnh ở Lâm Xuyên là điểm cuối. Nhưng đối với Trung Cổ Giới là điểm khởi đầu. Với cả Lâm Xuyên căn bản không phải đại lục, chẳng qua bị kết giới thiên nhiên phong ấn thành một phương thế giới. Ở trong Trung Cổ Giới, nó được xưng là Lâm Xuyên giới."

Mộ Khinh Ca chấn động không nhỏ, nàng trực tiếp hỏi: "Đi tới Trung Cổ Giới bằng cách nào?"