Chương 247: Triệu hồi Mạch đại gia (4)

Edit: Diệp Lưu Nhiên

  Tư Mạch bình tĩnh gật đầu.

Dù sao hắn cũng không tính là nói dối. Vì để xúc tiến cảm tình với Tiểu Ca nhi, hắn đương nhiên muốn theo nàng một đường.

"Ngươi muốn đi dược tháp làm gì?" Mộ Khinh Ca đề phòng nhìn hắn.

Tư Mạch cười nói: "Tiểu Ca nhi không phải quên mất thân phận của ta chứ? Dược tháp Ngu quốc chỉ là phân viện, mà tổng viện của nó ở Thánh Nguyên đế quốc."

Đúng rồi! Nàng thiếu chút nữa đã quên.

Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ. Tổng bộ dược tháp ở Thánh Nguyên đế quốc, Tư Mạch là Thánh Vương bệ hạ của Thánh Nguyên đế quốc. Chẳng lẽ thật là đi dược tháp có chuyện?

Trong ánh mắt thẳng thắn thành khẩn của người nào đó, Mộ Khinh Ca đã tin tưởng lý do này.

Nhưng đối với lời đề nghị của Tư Mạch, nàng lại nhíu mày: "Ta vốn là giấu giếm thân phận thật đến đó. Ngươi bây giờ đi cùng đường với ta, chẳng phải muốn chiêu cáo thiên hạ sao? Tật Phong Long Báo của ngươi, Tần quốc có người biết. Ngu quốc tất nhiên cũng thế."

"Tiểu Ca nhi chỉ là muốn giấu giếm thân phận mình, đến lúc đó cùng lắm ta nói nàng là tùy tùng của ta, hoặc đệ tử là được rồi." Tư Mạch mỉm cười mở miệng.

"Ta từ chối!" Mộ Khinh Ca không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

Dựa vào cái gì nàng phải đi theo hắn?

"Nếu Tiểu Ca nhi không muốn..." Hai mắt Tư Mạch giống như suy tư. Giây lát, hắn nâng mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, mang theo ủy khuất và thoả hiệp nói: "Vậy để ta đi theo Tiểu Ca nhi là được. Nói là... Ta là ca ca của nàng."

"..." Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại. Nhìn ánh mắt màu hổ phách của người nào đó, có cảm giác như bị đào hố.

Hắn rõ ràng chính là lấy lui làm tiến. Đào hố để nàng nhảy vào, chiêu này thật hay.

Ca ca? Hay cho một ca ca.

Mộ Khinh Ca tức giận đến cười lạnh.

Tên yêu nghiệt này không chỉ tu vi cường hãn, mà chỉ số thông minh cũng là cao minh tuyệt đỉnh.

"Thánh Vương bệ hạ, bội phục bội phục." Mộ Khinh Ca nghiến răng nói.

Tư Mạch câu môi cười, vạn vật ảm đạm. Ngữ khí bình tĩnh nói: "Quá khen quá khen."

Sớm muộn có một ngày ta xé rách khuôn mặt dối trá của ngươi.

"Được rồi, Tiểu Ca nhi. Ở chỗ này lâu đối với thân thể nàng không tốt. Nếu mục đích của nàng đã hoàn thành, thì chúng ta đi thôi." Tư Mạch đột nhiên nói.

Đi?

Mộ Khinh Ca nhíu mày, nhìn về phía lốc xoáy càng lúc càng nhanh: "Hàn Thải Thải thì sao giờ?"

Tư Mạch nói: "Hắn muốn cắn nuốt Hoả Vân Dương Viêm, cần thời gian rất dài. Có lẽ là một hai tháng, có lẽ là nửa năm một năm. Tiểu Ca nhi xác định muốn chờ ở đây?"

'Lâu vậy sao?' Mộ Khinh Ca càng nhăn mày hơn.

Nàng không có nhiều thời gian chờ ở đây.

"Ngươi xác định hắn không có việc gì?" Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tư Mạch, trong mắt hiếm có nghiêm túc.

Quan tâm một tên nam nhân khác như vậy, làm trong lòng Tư Mạch rất là... 'Hừm, muốn giết người. Làm sao đây!' Nhưng hắn vẫn nở nụ cười hoàn mỹ vô khuyết bảo đảm với Mộ Khinh Ca: "Ta bảo đảm hắn sẽ không chết ở đây. Nếu nàng không yên tâm, thì để Cô Nhai lưu lại chăm sóc. Dù sao thời gian này có ta bên cạnh nàng, hắn cũng vô dụng."

"Được, vậy làm theo lời ngươi." Mộ Khinh Ca suy nghĩ một chút, quyết định.

"Hắt xì!" Cô Nhai canh giữ trên mặt đất, mạc danh đánh cái hắt xì.

Đã có vết xe đổ, hắn lập tức nghĩ tới một khả năng.

Lập tức mặt đen như đất, nghẹn khuất vô cùng nói: "Chủ tử, có phải ngài lại đem bán thuộc hạ hay không!"

"Chúng ta đi thôi." Tư Mạch đi tới bên người Mộ Khinh Ca. Tay áo to rộng đột nhiên quấn lấy nàng.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, trong mắt mang theo dò hỏi.

Hắn dùng ngữ khí chân thành nói: "Huyễn khí của nàng chưa được chữa. Bộ dạng này ra ngoài bị bất tiện, ta mang nàng đi một đoạn đường."

"Được." Tưởng tượng bộ dáng nữ nhân, tóc dài buông xuống của mình. Mộ Khinh Ca không tự hỏi, đáp ứng lời đề nghị của Tư Mạch.

Được nàng hồi đáp, Tư Mạch vừa lòng cười.

Lập tức hai người hoá thành một đạo bạch quang biến mất trong huyệt động, chỉ để lại lốc xoáy dung nham không ngừng xoay tròn.

...

Chờ Mộ Khinh Ca cảm thấy đã đến nơi, mở hai mắt ra, thấy mình đang ở trong gian phòng giống phòng ở khách điếm.

Tư Mạch đang đứng bên người nàng.

Lúc nàng đánh giá gian phòng, Tư Mạch ở bên giải thích: "Đây là phòng Cô Dạ đã chuẩn bị trước. Hiện tại chúng ta ở đây nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai lên đường hội hợp cùng nhóm thuộc hạ của nàng."

"Nơi này là chỗ nào?" Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía hắn hỏi.

"Một trấn nhỏ cách không xa Lạc Nhật hoang nguyên. Thật sự quá nhỏ, không có chỗ ở nào tốt, ủy khuất Tiểu Ca nhi." Ngữ khí Tư Mạch mang theo xin lỗi nói.

Không được tốt?

Mộ Khinh Ca nhìn lại bài trí trong phòng, lông mày hơi nhướng.

Gian phòng tinh xảo này cơ hồ đã vượt qua nhà nàng ở Tần quốc. Nếu cái này chưa tính là chỗ ở tốt, vậy gian phòng của nàng ở Mộ phủ Tần quốc tính là gì? Ổ chó sao?

"Nói vậy, bây giờ chúng ta vẫn ở trong cảnh nội Ly quốc?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Khi nãy lão yêu quái có nói, nghỉ ngơi ngày mai hội hợp với bọn Mặc Dương. Lúc trước tách ra, bọn họ đã ước định tập trung ở biên cảnh Ly quốc và Ngu quốc.

Với tính tình lão yêu quái, tất nhiên sẽ không có thói quen quay về.

Vậy cũng chỉ có thể nói, bọn họ vẫn còn ở Ly quốc.

Quả nhiên Mộ Khinh Ca nói xong, Tư Mạch nhẹ gật đầu.

"Chúng ta có thể trực tiếp đi tìm bọn họ." Mộ Khinh Ca hơi cau mày nói.

Tư Mạch liếc mắt đánh giá nàng, ánh sáng trong mắt hơi tối nói: "Nàng xác định dùng bộ dạng này đi gặp họ? Huyễn khí của nàng ngày mai sẽ chữa trị."

Mộ Khinh Ca mím môi.

Tuy bọn Mặc Dương đều biết giới tính thật của mình, nhưng mình chưa bao giờ dùng bộ dáng nữ tử xuất hiện trước mặt họ... Huống chi, cạnh họ còn có bốn người hầu của Hàn Thải Thải.

"Vậy ở đây nghỉ ngơi một ngày đi." Mộ Khinh Ca đi đến mép giường. Tay áo nhẹ phẩy mặt giường, thả người nằm xuống giường.

Nhìn thấy Tư Mạch vẫn đứng tại chỗ, nàng nhướng mày hỏi: "Ngươi còn không đi?"

Vốn nghe thấy câu nói 'Tiễn khách' rõ ràng như vậy, Tư Mạch hẳn sẽ quay người rời đi. Nhưng hắn lại hồn nhiên như không biết gì, đi tới bên giường.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, nhìn hắn dần dần tiến tới gần, nhếch môi không nói lời nào.

Thẳng đến khi hắn phẩy tay áo một cái ngồi xuống bên giường, nàng mới lạnh giọng nói: "Ngươi làm gì thế?"

Thân ảnh Tư Mạch nhoáng một cái, người đã nằm bên cạnh Mộ Khinh Ca. Khiến cho người sau vội vàng lui ra sau. Nhưng đằng sau là vách tường, có thể lui ra đâu?

"Đương nhiên là ngủ." Tư Mạch công khai trả lời.

"Đây là phòng của ta." Mộ Khinh Ca nghiến răng ken két, đen mặt nói. Ngụ ý chính là 'Ngươi buồn ngủ thì cút về phòng của ngươi đi.'

"Sai rồi." Nhưng Tư Mạch lại lắc đầu nói Mộ Khinh Ca sai.

"Sai? Có ý gì?" Mộ Khinh Ca nhíu mày hỏi lại.

Tư Mạch chỉ nàng, lại chỉ bản thân: "Gian phòng này là của chúng ta. Không có cách, nơi này quá nhỏ. Cô Dạ hao hết tâm lực mới miễn cưỡng chỉ tìm được một gian vào ở."

"Ngươi đang ở đây nói đùa với ta sao?" Mộ Khinh Ca nghe được thanh âm nghiến răng của mình.

"Lời ta nói là thật." Tư Mạch vô tội nói.

Ờm, Cô Dạ đích xác hao tổn tâm cơ làm căn phòng này. Vì thế đã hủy hết gian phòng còn lại trong khách điếm đi.

"Vậy chỗ này để lại cho ngươi." Mộ Khinh Ca ngồi dậy định rời đi, không muốn dây dưa thêm với lão yêu quái.

Nhưng cổ tay nàng lại bị Tư Mạch bắt lấy, ngăn nàng hành động.

"Buông ra."

"Đã không có phòng, ta và nàng miễn cưỡng ở một ngày thế nào?" Tư Mạch chống tay lên đầu, tóc đen rủ xuống, cười dịu dàng nhìn nàng.

Mộ Khinh Ca cau mày nói: "Ta có thể tới khách điếm khác."

"Hà tất phiền toái như vậy?" Tư Mạch nói. 'Ừm, có lẽ phải bảo Cô Dạ hủy các khách điếm khác. Quả nhiên tính tình mình đã tốt lên không ít.'

"Không phiền toái." Mộ Khinh Ca dùng sức kéo cổ tay mình. Tuy nhiên lại bị Tư Mạnh dùng lực kéo cả người nàng vào trong ngực.

Mộ Khinh Ca không kịp đề phòng, chật vật ghé vào ngực Tư Mạch. Đôi tay chống lên người hắn. Hai gương mặt khuynh thành khuynh quốc nháy mắt gần trong gang tấc.

Phát quan lúc trước của Mộ Khinh Ca đã bị Hoả Vân Dương Viêm đốt cháy thành tro, giờ phút này tóc rối tung. Nàng nằm sấp, lập tức làm cho mái tóc dài của nàng như thác nước trút xuống. Rơi vào trên người Tư Mạch, cùng sợi tóc hắn quấn nhau.

Sâu trong đôi mắt màu hổ phách của Tư Mạch, phản chiếu bộ dạng kinh ngạc của Mộ Khinh Ca. Một mạt màu đỏ quen thuộc, đáy mắt trong lòng hắn trở nên cực nóng.

Mộ Khinh Ca từ kinh ngạc khôi phục lại, xuyên qua đôi mắt Tư Mạch thấy được bộ dạng chật vật của mình. Hai mắt nàng đột nhiên nhíu lại, cánh môi đỏ thẫm nhẹ nhàng câu dẫn.

"Ngươi muốn cùng ta cùng giường chung gối?" Sâu trong đôi mắt trong suốt của Mộ Khinh Ca lộ ra ánh sáng yêu mị, nhìn tuấn nhan tuyệt thế kia.

Một cái chớp mắt, Tư Mạch như lâm vào vòng xoáy trong mắt nàng. Thanh âm trầm thấp lộ ra một loại kích tình: "Tiểu Ca nhi đây là mời ta sao?"