Edit: Diệp Lưu Nhiên
Nghe đồn, ái thê Vệ Lâm Lang bệnh nặng nguy kịch. Vô số Đan Sư danh y đều thúc thủ vô sách. Thậm chí, Vệ Lâm Lang không tiếc vốn gốc mời đại sư đan dược Lâu đại sư từ Ngu quốc tới trị liệu cho ái thê, đều không thấy hiệu quả.
Lâu đại sư còn ai thán một câu: Không còn cách nào!
Từ đấy về sau, bệnh của ái thê trở thành bế tắc trong lòng Vệ Lâm Lang. Nếu có người có thể giải trừ bế tắc của hắn, Vệ Lâm Lang chắc chắn sẽ toàn lực nguyện trung thành!
Sau khi nhận Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan từ tay Chu Lực, tâm tư Phượng Vu Quy liền động.
Lại không nghĩ lúc tiến vào Vệ phủ, hắn chẳng những không được lễ đãi, ngược lại thấy kẻ từng có xích mích với mình trở thành thượng khách Vệ phủ. Thái độ của Vệ Lâm Lang càng làm lửa giận hắn bốc lên. Thật vất vả khắc chế, chủ động nhắc tới chuyện chữa trị. Phượng Vu Quy chính là muốn Vệ Lâm Lang đến cầu hắn.
Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn người bốn phía.
Thần sắc Vệ Lâm Lang bình tĩnh, Vệ Kỳ và cả Vệ Quản Quản mà hắn nhìn trúng đang bày vẻ mặt đùa bỡn. Mà tên gia hoả chán ghét kia, vẫn thảnh thơi ngồi ở chủ vị rũ mắt uống rượu.
Người còn lại sắc mặt cổ quái, như muốn nói điều gì, rồi lại xấu hổ mở miệng.
Nụ cười của Phượng Vu Quy dần tản đi. Hắn nhìn Vệ Lâm Lang, lúc mở miệng lại, trong giọng nói đã ẩn hàm tức giận: "Thế nào? Vệ thành chủ không tin đan thuật của ta?"
Vệ Lâm Lang bị điểm danh, phảng phất mới phục hồi tinh thần lại. Nụ cười nhàn nhạt, rũ mắt nói: "Tam điện hạ hiểu lầm. Đối với đan thuật của Tam điện hạ, Vệ mỗ không dám đánh giá, càng không dám hoài nghi. Chỉ là, thê tử Vệ mỗ hiện giờ đã khôi phục, không còn cần trị liệu. Vệ mỗ tại đây cảm tạ hảo ý của Tam điện hạ."
Cái gì! Bệnh của phu nhân Vệ Lâm Lang đã trị hết!
Phượng Vu Quy cả kinh trong lòng. Tin tức này gần như làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của hắn.
Vốn hắn định chữa khỏi bệnh cho Vệ phu nhân, ở lúc Vệ Lâm Lang cảm động hết sức rồi mở miệng cầu thú nữ nhi duy nhất của hắn. Cứ như vậy, quan hệ giữa hai bên trở nên thân mật khăng khít. Lúc hắn đoạt vị trí Thái tử, cũng nhiều thêm một trợ lực cường đại.
Là ai? Rốt cuộc là người nào!
Ánh mắt Phượng Vu Quy âm trầm đảo qua bốn phía, nhưng không phát hiện người có thể cứu chữa Vệ phu nhân.
Theo hắn thấy, người có thể trị bệnh cho Vệ phu nhân nhất định là một người cực kỳ lợi hại. Ít nhất ở phương diện đan đạo, có năng lực tuyệt hảo.
Không thấy người khả nghi, Phượng Vu Quy tâm tư bỗng chuyển. Hoài nghi Vệ Lâm Lang lừa gạt hắn, lập tức trong lòng cười lạnh, nói: "Vệ thành chủ không cần miễn cưỡng nói tốt. Ta tới đây, tự nhiên là có nắm chắc. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn phu nhân tiếp tục ốm đau tra tấn? Hay là nhẫn tâm nhìn Vệ tiểu thư ưu thương mẫu thân?"
Thấy Phượng Vu Quy không tin, khoé miệng Vệ Lâm Lang khẽ giựt. Đang muốn giải thích, lại không nghĩ Vệ Quản Quản bỗng rống lên.
"Nè! Nương ta đã tốt, ta cần gì ưu thương? Phụ thân ta đã nói thế rồi. Nếu mà theo như ngươi nói, là trù ẻo nương ta không tốt sao?"
"Quản Quản im miệng." Khoé mắt Vệ Lâm Lang liếc qua nàng, người sau lập tức im miệng. Lúc được Vệ Kỳ kéo, thở phì phì ngồi xuống.
Ánh mắt Phượng Vu Quy ẩn hàm lệ khí xẹt qua từ Vệ Quản Quản. Không tranh luận nhiều với nàng, mà nhìn về phía Vệ Lâm Lang, giọng nói chân thành: "Có lẽ Vệ thành chủ không tin đan thuật của ta..." Nói xong hắn mở tay ra, một viên đan dược tản ra nồng đậm đan hương xuất hiện: "Ngươi có thể tin nó?"
Đan dược vừa ra, toàn bộ phòng khách tràn ngập đan hương.
Ngay cả Mộ Khinh Ca không liên quan tự mình uống rượu cũng đều nâng mắt. Ánh mắt thanh thấu nhàn nhạt quét qua đan dược trên tay hắn.
"A, đây là đan dược gì? Ngửi một chút cũng làm cho người ta tinh lực dồi dào."
"Không sai, bực phẩm tướng này chắc chắn là đan dược cao cấp không thể nghi ngờ!"
"Đan dược cao cấp? Nếu có thể được một viên, cho dù muốn nửa cái mạng của ta cũng được!"
Nhóm gia thần của Vệ Lâm Lang đều đắm chìm trong đan hương, khó kiềm chế. Kỳ thật, lúc Vệ Lâm Lang nhìn thấy đan dược, trong mắt có chút kinh ngạc.
Dù sao, đan dược cao cấp không phải hay thấy.
Tam điện hạ này vừa ra tay đã là đan dược cao cấp. Có thể thấy là có tâm chuẩn bị mà đến, không phải lời nói tùy tiện.
'Chỉ là khi nãy hắn nói mình hiểu sơ đan thuật, bây giờ lại lấy ra đan dược như thế. Chẳng lẽ đan dược này là do hắn...' Trong lòng Vệ Lâm Lang khiếp sợ, rồi bình tĩnh lại.
Trĩ thành cách Đà thành rất xa. Ngày đó Cửu Mệnh Hồi Chuyển đan tạo thành oanh động, nhóm gia thần Vệ phủ không rõ lắm.
Huống chi, Phượng Vu Quy lấy đan dược nhưng không nói tên của nó. Dưới khiếp sợ, ngoại trừ chủ nhân chân chính và người ngoài đã thấy qua, ai sẽ liên tưởng đến viên đan dược cực phẩm cao cấp khuấy đảo Trĩ thành chứ?
"Tam điện hạ, này..." Ánh mắt Vệ Lâm Lang nhìn đan dược, trầm giọng dò hỏi.
Rốt cuộc thành công thu hút sự chú ý của Vệ Lâm Lang, trong mắt Phượng Vu Quy hiện lên một tia đắc ý.
Năm ngón tay hắn nắm chặt, gắt gao giữ đan dược trong tay, làm ngăn trở ánh mắt mọi người. Khiến mọi người bốn phía dâng lên mảnh thất vọng.
Mà Mộ Khinh Ca chỉ lặng lẽ nở nụ cười, không nhiều lời.
Huynh muội Vệ gia hai người vốn đứng sau Vệ Lâm Lang, tầm mắt bị khuất không ít. Đối với bốn phía sợ hãi thán phục, bọn hắn hiếu kỳ muốn xem cẩn thận. Còn chưa thấy rõ, đan dược đã bị Phượng Vu Quy thu về. Lập tức chỉ có thể phiền muộn rụt cổ về.
"Vệ thành chủ, đây là Hồi Mệnh đan do ta luyện chế. Đan dược này rất khó luyện, ta cũng là phí hết tâm huyết mới luyện được một viên. Dược này có công hiệu tiêu trừ bách bệnh. Nghĩ đến Vệ thành chủ lo lắng bệnh của phu nhân, lúc này mới cố ý chạy đến." Khoé miệng Phượng Vu Quy giương nhẹ, trong mắt không giấu được ngạo nghễ.
"Hồi Mệnh đan? Cái tên hình như đã nghe ở đâu rồi!" Thanh âm Vệ Kỳ đột nhiên truyền đến.
"Nghe qua cái gì, căn bản chính là hắn nói. Huynh không nhớ lúc ở Hoán Đô, hắn không phải đã nói cái gì Hồi Mệnh đan sao?" Vệ Quản Quản lập tức phụ hoạ.
Huynh muội Vệ gia nói, làm sắc mặt Phượng Vu Quy lập tức khó coi.
Hai tên này thật sự là quá không đem hoàng tử là hắn để vào mắt. Nếu không phải phụ thân chúng là Vệ Lâm Lang, hắn đã sớm sai người bầm thây vạn đoạn!
Vệ Lâm Lang khẽ cười đối với lời nữ nhi. Hồi Mệnh đan trong tay Phượng Vu Quy, hắn không cảm thấy hứng thú. Bởi vì theo hắn thấy, trình độ đan thuật của Mộ Khinh Ca có thể chữa khỏi thê tử hắn đã vượt xa Tam hoàng tử Phượng Vu Quy.
"Chúc mừng điện hạ đã luyện ra thần đan. Nhưng mà nội tử của Vệ mỗ đã khỏi hẳn, đan này vẫn là để cho điện hạ cất giữ chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào đi." Câu nói uyển chuyển cự tuyệt, đã coi như rất khách khí.
Nhưng ở trong mắt Phượng Vu Quy, Vệ Lâm Lang lại không biết tốt xấu.
Mình vài lần kéo mặt xuống để thân cận, mà lại rơi vào kết quả như vậy. Phượng Vu Quy không cam lòng, hừ lạnh một tiếng nói: "Phu nhân đã khỏi? Nếu đã vậy, Vu Quy cũng không bắt buộc. Nhưng thỉnh Vệ thành chủ dẫn kiến, là vị cao nhân nào có bản lĩnh cứu được phu nhân."
"Cao nhân ngươi muốn thấy không phải vẫn đang ở đây sao?" Thanh âm Vệ Quản Quản giễu cợt.
"Ở đây?" Phượng Vu Quy nhíu mày, quét lại một vòng. Vẫn không có phát hiện gì, suy nghĩ bị lường gạt lại chạy lên não.
Nhìn ra hắn không vui, Vệ Lâm Lang lập tức nói: "Điện hạ, người trị hết bệnh cho nội tử Vệ mỗ chính là Mộ hiền đệ!"
Là hắn!
Con mắt Phượng Vu Quy đột nhiên co rụt lại, không thể tin nhìn về phía Mộ Khinh Ca điềm nhiên như không.
Làm sao có thể là hắn? Hắn mới bao tuổi!
Phượng Vu Quy nhíu lại hai mắt sắc bén, trong khe mắt tràn đầy sát ý lạnh lẽo. Mộ Khinh Ca giống như không có phát giác, như cũ tự mình phẩm rượu, ngẫu nhiên ăn chút điểm tâm tinh xảo.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt đánh giá, Phượng Vu Quy nhịn không được châm chọc: "Vệ thành chủ xác định phu nhân đã hết bệnh? Đừng để một số kẻ lừa đảo lừa gạt, ném một đời anh minh."
"Này! Ngươi có ý gì!" Vệ Quản Quản lại không nhịn được nhảy ra, bênh vực Mộ Khinh Ca.
Vệ Kỳ không cam lòng yếu thế đứng lên, cùng chung kẻ địch với muội muội, nói: "Tam điện hạ nói cẩn thận. Mộ Ca đã cứu mẫu thân chúng ta, chính là ân nhân của Vệ phủ ta. Tiệc tối nay chính là vì đáp tạ huynh ấy."
Thái độ hai người, làm mặt Phượng Vu Quy đen như than.
Lúc này Vệ Lâm Lang lại mở miệng, đứng cùng một phía với đôi nhi nữ. Trầm giọng nghiêm túc nói: "Không sai. Tam điện hạ, nội tử đã được Mộ hiền đệ chữa khỏi, điểm này xác thật không thể nghi ngờ. Mà Mộ hiền đệ vĩnh viễn là thượng khách, đại ân nhân của Vệ phủ ta."